Vân Thư cười lạnh, hay cho một đứa Bạch Liên Hoa.
Nhưng mà đáng tiếc, ở trước mặt bà, chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân làm trò mà thôi.
“Nam Khuê là vợ của Lục Kiến Thành, là con dâu của Lục gia, cô nghĩ rằng cô có tư cách gì để so sánh với nó?”
“Nó tiêu tiền của Lục gia, có hô mưa gọi gió, chưa nói đến tiền của Kiến Thành, tiền của Lục gia dù nó có tiêu pha phung phí đi nữa thì nó cũng không tiêu được hết, nó muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu.”
“Còn về phần quà tặng, cho dù nó có tặng một cái lá thì ông nội cũng thích, cất giữ giống như bảo bối vậy, mà cô cho dù có tặng một chiếc lá bằng vàng thì ông nội cũng không cảm kích, tốt nhất đừng tự làm nhục bản thân.”
Phương Thanh Liên vừa định mở miệng nói, Lục Kiến Thành đã bắt lấy cổ tay của cô ta, đồng thời cũng ném cho Nam Khuê một ánh mắt.
Trong lòng Nam Khuê liền nổi lên một trận đắng ngắt.
Nhưng cũng lập tức kéo Vân Thư lại:
“Mẹ, con và Kiến Thành đang cùng nhau đi chọn quà cho ông nội, nếu mẹ đã ở đây vậy thì mẹ gợi ý giúp tụi con một chút nhé!” Nam Khuê nở nụ cười xán lạn, giọng điệu mềm mỏng nói.
Giọng Vân Thư cũng dịu dàng lại hơn nhiều: “Thực ra mẹ cũng không có gợi ý vào tốt cả, ông nội không thiếu thứ gì, ông muốn thứ gì các con còn không biết sao?”
Nam Khuê làm sao không biết được, nhưng cô biết Kiến Thành không muốn có.
Thế nên ở trước mặt mẹ chồng, cô chỉ có thể giả vờ ngốc nghếch thôi.
Vân Thư trực tiếp nhìn Lục Kiến Thành: “Đừng nói với mẹ là con không biết món quà mà ông nội thích nhất là một đứa chắt trai.”
Không nói thì không sao, vừa nói đến chuyện này Vân Thư lại bắt đầu phát hoả.
“Con xem lại con đi, cả hai năm trời mà bụng Nam Khuê không có động tĩnh gì, nếu cứ tiếp tục thế này thì mẹ bắt đầu hoài nghi con rồi đấy.”
Nam Khuê: “…”
Đây là mẹ ruột đó, vừa tới đã nghi ngờ con trai ruột của mình.
Nếu như đổi thành bà mẹ chồng khác, chắc chắn là sẽ chỉ trích cô có vấn đề, chỉ trích cô không cố gắng.
Thế nên Nam Khuê lập tức cảm thấy trong lòng mềm nhũn, một luồng ấm áp bao trùm trong lồng ngực.
“Mẹ, đây là nơi công cộng, ít nhất mẹ phải giữ chút thể diện cho con chứ.” Lục Kiến Thành day mi tâm, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Con cũng biết cần phải giữ thể diện à, vậy mẹ không cần mặt mũi gì nữa, con có biết mỗi lần gặp mặt các phu nhân kia, bọn họ đều hỏi mẹ khi nào mới có cháu bế đây, lúc đó mẹ chỉ hận không có cái lỗ nào để chui vào thôi.”
Nam Khuê quýnh hết cả lên, mặt cô cũng đỏ bừng.
“Lúc trước mẹ vẫn nghĩ tụi con còn trẻ, muốn cho hai đứa thêm chút thời gian, thế nên chưa từng nhúng tay vào.
Nhưng lần này, Lục Kiến Thành, con nghe cho kĩ đây, mẹ cho con thời gian ba tháng, nếu như trong bụng Nam Khuê còn không có động tĩnh gì thì mẹ sẽ hỏi tội con.”
“Mẹ, mẹ đây là đang làm khó người khác đó, mẹ có thể nói chút đạo lý được hay không?” Sắc mặt Lục Kiến Thành hoàn toàn bị bao trùm bởi tầng mây đen.
“Thế này mà mẹ đã làm khó người khác rồi à, nếu như trong ba tháng không mang thai thì hai đứa phải tới bệnh viện kiểm tra cho mẹ.”
Vân Thư lại nhìn Nam Khuê: “Mấy tháng này con trông chừng nó cho mẹ, nếu như nó không chủ động, không phối hợp thì con cứ gọi báo lại cho mẹ.”
Nam Khuê đỏ mặt tới mức sắp nhỏ ra máu rồi, vội vàng gật đầu: “Dạ được ạ mẹ.”
Phương Thanh Liên đứng một bên đang bối rối muốn chết.
Cô ta cắn chặt môi, tay xiết chặt thành nắm đấm, cả người vừa tức giận vừa đau khổ.
Nếu như không phải liều mạng nhẫn nhịn thì cô ta hận không thể mở miệng nói chuyện Nam Khuê và Kiến Thành sắp ly hôn ngay bây giờ rồi.
Khi Vân Thư rời đi, Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên mới thở phào một hơi.
“Kiến Thành, anh sẽ không cùng cô ta sinh con đó chứ!”
Phương Thanh Liên bày ra bộ dạng đáng thương nhìn Lục Kiến Thành, cái dáng vẻ đó thật sự muốn có bao nhiêu yếu đuối liền có bấy nhiêu.
Nam Khuê lặng lẽ mấp máy môi.
Có thể đàn ông đều thích những loại người như vậy nhỉ, yếu đuối, đáng thương, kích thích hết mức ham muốn bảo vệ của đàn ông.
Cho dù là người đặc biệt lịch sự như Lục Kiến Thành cũng không thể cưỡng lại được.
“Sẽ không.” Lục Kiến Thành trả lời dứt khoát.
“Nếu như đã sắp ly hôn rồi, anh sẽ không để giữa anh và cô ấy giữ lại một mối hoạ như vậy đâu.”
Nghe thấy những lời này, Phương Thanh Liên mới thở phào một hơi.
Quay đầu nhìn Lục Kiến Thành vén mái tóc lên, dịu dàng nói: “Kiến Thành, anh cùng em đi dạo đi, em muốn mua mấy bộ quần áo.”
Đột nhiên thời gian như đông cứng lại vậy.
Nam Khuê nhìn chiếc khuyên tai ngọc bích trên tai Phương Thanh Liên, cả người như bị sét đánh, đứng ngẩn người tại chỗ.
Không nói rõ được trong lòng đang có mùi vị gì, tóm lại chính là cực kì khó chịu.
Cô nhìn Phương Thanh Liên, lời thốt ra từ miệng nhẹ như không còn chút sức lực nào:
“Có thể hỏi một chút, khuyên tai của cô mua ở đâu vậy?”
Phương Thanh Liên lại vén tóc lên lần nữa, để lộ chiếc khuyên tai ra rõ ràng, cười nói: “Cô hỏi cái này à?”
“Ừ.” Nam Khuê xiết chặt lấy hai tay.
“Không phải là mua, hôm đó nhìn thấy ở chỗ Kiến Thành, cảm thấy cực kỳ đẹp, tôi thấy rất thích nên anh ấy tặng cho tôi.”
Nam Khuê cắn chặt môi, trong lòng nổi lên từng trận quặn thắt.
Hoá ra đây chính là ‘trục trặc nhỏ’ trong lời Lục Kiến Thành sao.
Cô còn nghĩ món quà có chút thay đổi, thế nên không mua được, hoá ra là Phương Thanh Liên thích anh liền tặng cho cô ta.
Nhưng mà rõ ràng anh đã đồng ý tặng cho cô rồi, chỉ vì Phương Thanh Liên nói một câu ‘thích’, anh liền không nghĩ gì mà tặng luôn.
Yêu với không yêu đó mà, đúng là khác biết.
“Nam Khuê…” Lục Kiến Thành vừa mở miệng, Nam Khuê lập tức cắt ngang: “Không cần nói nữa, em hiểu.”
Nếu như đã làm rồi, cần gì phải giải thích nữa.
Cố gắng nhẫn nhịn lại cảm giác khó chịu trong lòng, cô lạnh nhạt nói: “Vậy chúng ta còn đi chọn quà cho ông nội không?”
“Lần sau đi, hôm nay Thanh Liên không tiện, tôi đi cùng cô ấy, để tài xế đưa cô về.”
“Ừ.”
Ngồi trên xe, Nam Khuê nhìn những khung cảnh đang vụt đi bên ngoài, tâm trạng đã rơi xuống đáy vực rồi.
“Cháu chắt trai?” Cô hạ thấp giọng xuống nói nhỏ, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, che chở cẩn thận.
Những năm này, bọn họ ở cùng không nhiều, mấy lần đó, Lục Kiến Thành đều dùng biện pháp ngừa thai.
Hơn nữa còn nhắc cô uống thêm thuốc.
Ở tình huống như vậy mà còn có thể mang thai, xác suất mang thai đúng là nhỏ như hạt cát dưới đáy bể.
Nếu như không phải vì bác sĩ nói cô mang thai rồi, dù cô có nằm mơ cũng không thể tin được.
Nhưng Lục Kiến Thành lại nói đó là ‘mầm hoạ’.
Những lời này khiến cho trái tim cô như bị hàng ngàn cây kim châm chích, trong nháy mắt đã nhuốm màu đỏ máu.
Con của cô và anh ở trong mắt anh vậy mà chỉ là một mầm hoạ.
Nam Khuê che kín mặt, cố gắng khống chế những giọt nước mắt đang rơi xuống.
Vừa đến nhà, cô liền nhận được điện thoại của mẹ chồng.
“Còn về nhà rồi?” Vân Thư trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Vâng, vừa đến ạ.”
“Được, mười phút nữa mẹ tới chỗ con.”
Nam Khuê đang định nói gì đó thì Vân Thư đã cúp máy rồi.
Nếu như cô nhớ không nhầm, ngoại trừ lần kết hôn đó, lần này là lần đầu tiên mẹ chồng tới nhà cô và Kiến Thành.
Nam Khuê có chút căng thẳng, mau mau dặn dò người làm trong nhà chuẩn bị cho tốt.
Bởi vì bình thường ít tiếp xúc với mẹ chồng, cũng không quá hiểu về bà, thế nên Nam Khuê liền gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành, muốn tìm hiểu sở thích của mẹ chồng một chút.
“Alo, Kiến Thành!”
“Nam Khuê, là tôi.”
Nghe thấy giọng của Phương Thanh Liên, Nam Khuê cũng đột nhiên trở nên run rẩy.
Cố gắng đè nén lại sự xáo trộn trong lòng, cô tiếp tục nói: “Kiến Thành đâu? Tôi có việc tìm anh ấy.”
“Xin lỗi nha, bây giờ anh ấy không tiện lắm, thế này đi, một chút nữa tôi bảo anh ấy gọi lại.”
Nói xong, Phương Thanh Liên trực tiếp cúp máy.
Nam Khuê xiết chặt điện thoại, cả người ngơ ngác sững sờ.
Nếu như cô nhớ không nhầm, rõ ràng là anh nói, nếu như chưa ly hôn sẽ chú ý chừng mực, sẽ nhớ rõ bản thân là người có gia đình.
Nhưng bây giờ, anh với Phương Thanh Liên thì là thế nào?
Xem ra, anh đã sớm không chờ được nữa rồi.
Nếu như không phải vì ông nội, thì sáng hôm nay họ đã đi nhận giấy chứng nhận ly hôn, triệt để trở thành hai người xa lạ rồi.
Bởi vì không hiểu rõ sở thích của mẹ chồng, cuối cùng Nam Khuê đều chuẩn bị đầy đủ hết tất cả mọi thứ.
Café, trà, trái cây, bánh ngọt… chỉ cần trong nhà có thì cô đều bảo người làm chuẩn bị.
Đến cả bữa trưa cô cũng mọi người chuẩn bị.
Món trung, món tây đều chuẩn bị hết.
Làm xong những thứ này, Nam Khuê liền ngồi đợi Vân Thư tới.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nam Khuê đích thân ra mở cửa.
Cô nở một nụ cười khách khí chào hỏi: “Mẹ, mẹ tới đây…” lời còn chưa nói xong Nam Khuê đã bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...