“Nếu như tớ đi cậu ở đây một mình làm sao được? Những người bên ngoài kia quá điên cuồng, tớ thấy không giống fan hâm mộ bình thường, tớ không thể để cậu ở đây một mình được.
” Nam Khuê lo lắng nói.
Lâm Niệm Sơ nắm chặt lấy tay Nam Khuê, nghiêm túc an ủi: “Khuê Khuê nghe lời, lần này cậu nhất định phải nghe lời tớ.
”
“Mục tiêu của bọn họ là tớ, chỉ cần tớ ở đây thì bọn họ sẽ không vây lấy cậu.
”
“Cậu lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành để anh ta đến đón cậu đi.
”
Mãi cho đến khi Lâm Niệm Sơ nhắc đến Lục Kiến Thành, Nam Khuê mới giật mình nhớ đến anh.
Một ngày hôm nay cô luôn cố gắng đóng chặt bản thân, cố gắng khiến mình mất trí nhớ, để mình không nhớ đến người đàn ông này nữa.
Nhưng một khi ký ức bị khơi lại, nỗi nhớ vẫn sẽ lấp đầy.
Mặc dù tức giận nhưng Nam Khuê biết chuyện nào quan trọng.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi điện cho Lục Kiến Thành.
Mấy phút sau Nam Khuê hạ tay xuống, ánh mắt ảm đạm.
Lâm Niệm Sơ thấy vậy thì lập tức hỏi: “Sao vậy?”
“Điện thoại không gọi được.
”
Lúc đầu Lâm Niệm Sơ muốn nói mấy phút nữa rồi thử lại xem, đúng lúc này chị Đồng đã đưa người đến.
Một số người phụ trách mở đường, mấy người khác phụ trách tách mọi người ra để vào cửa hàng.
Lâm Niệm Sơ phân họ ra thành hai nhóm, một nhóm phụ trách bảo vệ Nam Khuê rời đi, một nhóm khác ở lại bảo vệ cô ấy.
Vì Nam Khuê là phụ nữ có thai nên cô ấy để nhiều người hơn cho Nam Khuê.
Tất nhiên Nam Khuê không đồng ý: “Niệm Niệm, như vậy không được, người bảo vệ cậu quá ít, mục tiêu của bọn họ vốn là cậu, vẫn nên để thêm người lại cho cậu.
”
“Cậu đi trước, yên tâm đi, tớ còn có cách.
” Lâm Niệm Sơ an ủi.
Nam Khuê có chút do dự nhìn cô ấy nói: “Hay là chúng ta gọi điện cho Hoắc Ti Yến để anh ta đến đón cậu?”
“Không cần.
” Lâm Niệm Sơ từ chối không chút suy nghĩ.
Sau đó cô ấy giải thích: “Hiện tại tớ và anh ta còn chưa biết là gì của nhau đâu? Hơn nữa, hiện tại tế bào thần kinh của mấy người này đang quá nhạy cảm, bây giờ nhiều nhất là tớ chỉ bị họ vây lại, lỡ như Hoắc Ti Yến đến, tớ với anh ta ở cùng chỗ chắc chắn sẽ không còn chỗ trốn.
”
“Đến lúc đó hotsearch nhất định sẽ bùng nổ, so với chuyện này, tớ tình nguyện ở đây lâu thêm chút còn hơn.
”
Cuối cùng Nam Khuê bị sự cứng đầu của Lâm Niệm Sơ khuất phục, chỉ có thể đi ra ngoài dưới sự bảo vệ của một đám người.
Nhưng cửa vừa mở ra, người đang chặn ở bên ngoài như bị điên mà lao đến.
Các cô điên cuồng đẩy rồi lại gạt rồi lại đẩy, tình trạng trở nên vô cùng mất khống chế.
“Niệm Niệm…”
“Niệm Niệm…”
“Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ…”
Tất cả mọi người đều ồn ào, tiếng người ầm ĩ.
Trong khu trung tâm đều là tiếng người, đột nhiên có mấy tiếng hét điên cuồng vang lên: “Lâm Niệm Sơ, con yêu nữ này, đồ hồ ly tinh, cút ra khỏi giới giải trí đi.
”
“Đúng, cút ra khỏi giới giải trí.
”
“Lâm Niệm Sơ, cút ra khỏi giới giải trí.
”
Có ai đó dẫn đầu hô to, sau đó tiếng la hét của đám người trở nên rất thống nhất.
Từng tiếng la hét căm phẫn quanh quẩn trong khắp cửa hàng khiến người khác inh tai nhức óc.
Trong lòng Nam Khuê có dự cảm không hề tốt, nếu như trước đó cô cảm thấy tình huống này có chút khác thường thì hiện tại cô dám chắc chắn tình huống này vô cùng khác thường.
Mặc dù quanh cửa hàng có rất nhiều người nhưng cảm xúc của những fan hâm mộ này lại đột nhiên tăng cao.
Hơn nữa đây hoàn toàn không giống fan chân chính.
Cơ bản đều là antifan và một số fan cuồng.
Nhất là lúc bọn họ hô khẩu hiệu, vô cùng có tổ chức.
Nam Khuê càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Đột nhiên cô và mấy người bảo vệ bị tách ra, đám người điên cuồng chạy lại, Nam Khuê hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì, nháy mắt bị đẩy ngã xuống đất.
Fan hâm mộ thấy cô không phải Lâm Niệm Sơ thì lập tức lướt qua cô chạy vào bên trong.
Trong chớp mắt tình huống càng hỗn loạn hơn.
Nam Khuê chen chúc trong đám người, điện thoại cô đột nhiên vang lên, nhưng cô đã không thể nhận, cũng không có tâm trạng mà nghe.
Người nối tiếp nhau lao đến.
Không gian trước mặt Nam Khuê càng ngày càng nhỏ lại, càng ngày càng chật chội.
Người bên cạnh cố gắng muốn kéo cô lên, nhưng vòng vây người như sóng biển, từng đợt từng đợt một liên tiếp ào vào.
Điện thoại di động của cô cũng bị rơi trên mặt đất, Nam Khuê vươn tay muốn nhặt lên.
Đột nhiên chân cô bị ai đó dẫm lên.
Lần thứ nhất, lần thứ hai…
“Đau…”
Nam Khuê cau mày hét to.
Nhưng cũng không có tác dụng, những người kia vẫn lướt qua cô điên cuồng đi về phía trước.
Trước mắt là một màu đen, chỉ có bóng người chồng lên nhau, toàn bộ đều là tiếng người.
Ngay lúc cô cảm thấy không thể hít thở được nữa, đột nhiên trên tay cô xuất hiện một sức mạnh.
Một giây sau cô được kéo vào một vòng ngực rộng rãi mạnh mẽ, tay của cô được ai đó kéo lên, toàn thân được nhấc lên khỏi mặt đất.
Bên tai xuất hiện giọng nói mạnh mẽ: “Lập tức gọi điện thoại cho cục cảnh sát gần đây, để họ cho người đến khống chế tình huống, sơ tán tất cả những người bị nhốt.
”
“Vâng, đội trưởng.
”
Nam Khuê cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
Cô vừa nâng mắt lên đã thấy Chu Tiễn Nam trong đám người.
Khuôn mặt anh ấy lạnh lùng, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả đường cong khuôn mặt cũng cứng rắn, nhưng Nam Khuê lại cảm thấy anh ấy như một người anh hùng được bao phủ bởi ánh sáng bước đến bên cô.
Rất nhiều năm sau, trong một buổi chiều có ánh nắng dịu dàng và gió thổi nhẹ nhàng, Nam Khuê mãi nhớ đến ngày hôm nay.
Nhớ đến lúc Chu Tiễn Nam mang theo ánh sáng, vượt qua mọi chông gai, giống như kỳ tích xuất hiện trong thế giới của cô, giống như một vị thần cứu rỗi mọi thứ.
Anh ấy mang cô thoát khỏi nơi ồn ào, chen chúc, ầm ĩ này.
“Đi theo tôi.
” Chu Tiễn Nam nói.
“Được.
” Nam Khuê lúng túng gật đầu.
Mãi cho đến khi hai người đến tầng hầm gửi xe Nam Khuê mới thở một hơi nặng nề, sau đó nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Cảm ơn anh, sao anh lại ở đây?”
Nói xong cô mới chú ý Chu Tiễn Nam đang mặc quần áo hàng ngày chứ không phải đồng phục cảnh sát.
Chu Tiễn Nam thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn đến gối thì yên lặng cởi áo khoác ra cho Nam Khuê mặc, sau đó nói: “Hôm nay tôi và Đỗ Bằng nghỉ nên đến đây mua chút đồ.
”
Anh ấy vươn tay đưa điện thoại cho Nam Khuê.
Lúc Nam Khuê thấy điện thoại, hai mắt sáng lên, cảm thấy vô cùng bất ngờ: “Cảm ơn, anh giúp tôi nhặt sao?”
“Tiện tay thôi, cô thấy thế nào?”
Chu Tiễn Nam thấy tình trạng của cô rõ ràng không tốt lắm.
Quần áo lộn xộn, tóc tai cũng lộn xộn, những chỗ lộ đùi có thể nhìn thấy vết thương bằng mắt thường, tất cả đều là máu bầm.
Hơn nữa, nếu như anh ấy nhớ không nhầm thì hình như cô còn đang mang thai.
Là một người mang thai, tình huống vừa rồi đối với cô mà nói thì đúng là quá tệ.
Nam Khuê sờ lên bụng, đang định trả lời thì đột nhiên đối diện có một luồng sáng chói mắt chiếu đến, chiếc xe đen điên cuồng bấm còi, cô không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Chu Tiễn Nam kịp thời đỡ lấy cô.
Hình ảnh mà Lục Kiến Thành thấy khi mở cửa xuống xe chính là hai người đang nắm tay nhau.
“Nam Khuê…” Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp dọa người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...