Nam Khuê còn chưa kịp phản ứng với câu nói của Chu Tiễn Nam.
Đột nhiên anh ấy ôm lấy Nam Khuê.
Lời nói ra vẫn dịu dàng như ngày trước, giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
”Khuê Khuê, nhất định phải thật hạnh phúc!”
”Chỉ có khi em hạnh phúc thì tôi mới yên tâm hạnh phúc được.”
Cách đó không xa, Lục Kiến Thành nhìn hai người đang ôm nhau, trái tim như bị xiết lại.
Hai tay nắm chặt, bước chân đã nâng lên định bước đến, anh gần như muốn xông tới.
Nhưng cuối cùng lí trí chiến thắng tình cảm.
Anh nói với chính mình, không thể xúc động được.
.
KHÔ????G Q????Ả????G CÁO, đọc ????ruyện ????ại ( Tr????mTru y????n.????n )
Không phải như những gì anh tưởng tượng.
Anh nên tin tưởng Chu Tiễn Nam, cũng nên tin tưởng Khuê Khuê, tin vợ của mình.
Tin tưởng là bước đầu tiên mà vợ chồng họ học được.
Chu Tiễn Nam nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc kim đồng hồ chỉ đúng đến 12 giờ, vừa tròn một phút.
Anh ấy lập tức buông tay thả Nam Khuê ra.
“Khuê Khuê, hôm nay em mặc áo cưới rất rất đẹp!”
”Tạm biệt, chăm sóc bản thân thật tốt!”
Nói xong Chu Tiễn Nam xoay người đi về phía trước.
Anh vừa đi vừa vẫy tay với Nam Khuê.
Sau đó nói câu cuối cùng: ”Quà tôi tặng nhất định phải xem thật kĩ, nhớ là phải xem chung với Lục Kiến Thành.”
Bóng dáng anh ấy nhanh chóng bước đi xa.
”Được.”
Nam Khuê đưa tay lên thành hình cái loa, nghiêm túc trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Chu Tiễn Nam nâng miệng nở nụ cười nhạt.
Trong lòng lại nói thêm một lần nữa: ”Phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.”
”Tổng giám đốc Lục, vậy tôi và anh Chu về trước, chúc anh và Khuê Khuê mãi mãi hạnh phúc bên nhau.” Tạm biệt xong Lục Kiến Thành, Đông Họa lập tức chạy theo Chu Tiễn Nam.
Lục Kiến Thành cũng đi đến chỗ Nam Khuê, anh không chần chừ mà ôm Nam Khuê vào lòng.
”Ông xã, anh thả em ra đi!” Nam Khuê giật mình, không ngờ anh lại đột ngột ôm lấy mình như vậy.
”Không thả, cả đời cũng không thả.”
Nam Khuê nhìn khuôn mặt đen sì của anh, bất giác bật cười: ”Ông xã, anh ghen sao?”
”Mặc dù biết không nên ghen, cũng biết giữa hai người không có gì, nhưng…” Lục Kiến Thành thất bại nói: ”Anh vẫn không nhịn được.”
”Đúng là một yêu tinh khiến người khác mệt lòng.” Anh gần như cắn răng nói.
Nam Khuê vui vẻ cười, một tay xoa mặt anh: ”Nói như vậy thì ông Lục đang trách bà Lục sao?”
”Ừm, ai bảo bà Lục không nghe lời, lại còn không ngừng chạy trong lòng ông Lục.”
Nam Khuê đặt một ngón lên lồng ngực anh, cố ý nói: ”Vậy… Nếu như ông Lục không thích thì bà Lục nhảy ra khỏi đây là được rồi, đổi một chỗ ở mới.”
Ánh mắt “hung dữ” của Lục Kiến Thành lập tức nhìn cô, anh để tay cô lên tim mình: ”Sau này em chỉ có thể ở chỗ này, chỗ nào cũng không cho ở.”
“Nếu bà Lục đã nghịch như vậy thì anh sẽ phán em bị giam giữ vĩnh viễn, mãi mãi không được rời đi.”
”Bà Lục nhận lệnh!”
Dưới ánh nắng mỹ lệ, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê, hai người từ từ đi về biệt thự.
”Chiếc váy cưới này rất nặng, ông xã, anh có mệt không?”
”Không mệt!”
Gió biển nhẹ nhàng thổi.
Màn sa trên đầu Nam Khuê bị thổi bay lên như một giấc mộng xinh đẹp.
Ngay khi hai người vừa vào cổng lớn biệt thư thì đột nhiên thấy Trần Tranh, cả hai đều hơi bất ngờ.
”Trần Tranh, sao anh vẫn chưa về?” Nam Khuê hỏi.
Đồng thời nhìn Lục Kiến Thành: ”Ông xã, anh thả em xuống trước đã.”
Lục Kiến Thành không chỉ không thả mà còn ôm cô chặt hơn.
Người đàn ông này rất xấu tính, lại còn ghen tị.
Hôm nay đã gánh một vạc dấm lớn rồi đấy.
”Thiếu phu nhân không cần cẩn thận như vậy, bây giờ cô đã là vợ của tổng giám đốc Lục, ngài ấy ôm cô là chuyện đương nhiên.”
”Tôi ở lại là vì muốn nói mấy câu với cô và tổng giám đốc Lục.”
Nam Khuê hỏi: ”Lời gì?”
Trần Tranh lấy ra một tập tài liệu, tự mình đưa đến rồi nói: ”Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục, đây là đơn từ chức của tôi, theo thời gian thì hôm nay cũng là ngày kí cuối của tôi.”
”Anh muốn từ chức?” Nam Khuê rất bất ngờ.
”Khi trợ lí Lâm thuê tôi đã nói một yêu cầu, cho dù có xảy ra chuyện gì nhất định phải bảo vệ tốt thiếu phu nhân.”
”Trong thời gian này tôi vẫn luôn nhớ lời thư kí Lâm nói.
Nhưng bây giờ tổng giám đốc Lục đã quay về, thiếu phu nhân có ngài ấy bảo vệ, đã an toàn và hạnh phúc, cho nên tôi nghĩ nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, đã đến lúc rời đi rồi.”
”Thiếu phu nhân, cô là người tốt nhất mà tôi từng gặp, hi vọng cô và tổng giám đốc Lục mãi mãi hạnh phúc.”
Trần Tranh nói không dừng.
Nam Khuê vẫn có chút buồn.
Dù sao cũng là người ở bên cạnh bảo vệ cô lâu như vậy, cũng làm bạn với cô rất lâu, tóm lại là có chút tình cảm.
Cô vốn còn muốn để sau này Trần Tranh chuyên môn phụ trách việc bảo vệ Tư Mặc và Niệm Khanh.
Anh ta không chỉ làm hết trách nhiệm mà còn khiến người ta rất yên tâm.
Không ngờ anh ta lại muốn rời đi.
”Trần Tranh, anh thật sự muốn đi sao? Nếu như là vấn đề tiền lương, anh cứ nói…”
Nhưng Nam Khuê còn chưa nói xong đã bị Trần Tranh cắt lời: ”Thiếu phu nhân, không phải vấn đề tiền lương, tiền lương mà tổng giám đốc Lục đề xuất rất tốt, là tôi có ước mộng và lí tưởng muốn theo đuổi, mong thiếu phu nhân đồng ý.”
”Được, nếu anh đã nói như vậy thì tôi chúc anh sau này thuận buồm xuôi gió.”
”Cảm ơn thiếu phu nhân, cũng chúc cô và tổng giám đốc Lục trăm năm hạnh phúc.”
Trần Tranh rời đi.
Chỉ một lúc đã có người gọi tên anh ta.
Là Lục Kiến Thành.
Anh đuổi theo, vỗ vai Trần Tranh: ”Tình cảm của Khuê Khuê dành cho anh rất đơn thuần, cho đến bây giờ cô ấy vẫn rất cảm kích việc anh đã hết lòng bảo vệ cô ấy, về chuyện khác cô ấy không biết gì hết.”
”Có một số việc tôi mong vĩnh viễn cô ấy cũng không biết.”
Trần Tranh nghiêm túc gật đầu: ”Tổng giám đốc Lục yên tâm, thiếu phu nhân vĩnh viễn là thiếu phu nhân.”
”Cảm ơn, tôi sẽ để Lâm Tiêu sắp xếp công việc mới giúp anh.”
”Cảm ơn tổng giám đốc Lục, nhưng không cần đầu.”
Lúc Lục Kiến Thành lên tầng, Nam Khuê đang đứng bên ngoài nhìn bãi biển.
Gió biển thổi mái tóc dài của cô, làm cô vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
”Anh vừa mới đi đâu vậy?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành nói sang chuyện khác: ”Hình như Chu Tiễn Nam tặng quà cho em.”
“Quỷ hẹp hòi.”
Nam Khuê cầm hộp đưa cho Lục Kiến Thành.
”Không sợ anh xem sao?” Lục Kiến Thành nhíu mày hỏi.
”Tiễn Nam nói đưa cho em, để chúng ta cùng xem món quà này.”
Hộp gỗ mở ra, bên trong là một bức thư.
Mở thư ra, Nam Khuê lập tức nhìn thấy chữ viết tay của Chu Tiễn Nam.
”Khuê Khuê, Kiến Thành: Đầu tiên chúc hai người tân hôn hạnh phúc, cái ôm vừa rồi mong hai người bỏ qua, tôi chỉ lấy thân phận một người anh trai ôm em gái mình mà thôi.”
”Đồng thời đây cũng là món quà tôi tặng hai người, mong về sau cho dù có xảy ra chuyện thì hai người có thể tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng là bài học nhất định phải học được giữa vợ chồng, cũng là nền tảng cho tình cảm của hai người.”
”Khuê Khuê, câu cuối cùng tôi nói với em, nếu sau này Lục Kiến Thành bắt nạt em, cứ việc nói cho anh biết, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Một bức thư vô cùng đơn giản, nhưng tin tức bên trong lại vô cùng rõ ràng.
Đối với Chu Tiễn Nam, sau này Nam Khuê chỉ là em gái của anh ấy, chỉ thế mà thôi.
Bức thư này đã xóa ta khúc mắc của mọi người.
”Anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
”Cũng mong anh nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình!”
Nam Khuê dựa vào ngực Lục Kiến Thành, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Ánh nắng màu cam chiếu lên người họ, ấm áp mà xinh đẹp.
Không khí đều tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Nắm lấy tay nhau đi đến khi già.
Hạnh phúc đơn giản là có anh, có em..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...