Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


Nhà bác sĩ gần nhà bọn họ nên đến rất nhanh.

Sau khi xem xong nói: “Hiểu Tịnh là phụ nữ mang thai, ban đầu đã có chút suy dinh dưỡng, với lại cả đêm không ngủ, lo lắng quá mức, cho nên mới té xỉu.”
“Bây giờ cô ấy là phụ nữ mang thai, thai nhi còn chưa vững chắc, mọi người nhất định không được xem nhẹ, phải chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Hôm nay vừa lúc ngất xỉu trên giường mà kịp thời phát hiện, thật sự là trong họa có phúc, nếu ngất xỉu ở nơi khác hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.”
Bà Chu nghe bác sĩ nói, vừa lau nước mắt, vừa đau lòng hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao bây giờ? Con bé vẫn chưa tỉnh lại.”
“Tạm thời không cần dùng thuốc, để cô ấy nghỉ ngơi một chút, mọi người canh cho cô ấy, chờ cô ấy tỉnh lại thì chuẩn bị vài món có dinh dưỡng.”
“Được, cám ơn bác sĩ.”
Sau khi tiễn bác sĩ đi, bà Chu đau lòng nắm tay Chu Hiểu Tịnh.

Đồng thời khóc mở miệng: “Hiểu Tịnh, con gái ngoan của mẹ, mẹ có lỗi với con, vậy mà lại khiến con chịu khổ lớn như vậy, gặp bất hạnh nhiều như vậy.”
“Tất cả là tại mẹ, hôm qua mẹ không nên bỏ con ngủ một mình, mẹ nên ở bên con, mẹ nên trông con một tấc cũng không rời mới phải.”
“Con là phụ nữ mang thai, mẹ lại để cho con ngồi một mình cả đêm, tất cả là do mẹ.”
Mẹ Chu rất cao minh, lời nói của bà, nhìn như từng câu từng chữ đang tự trách mình.

Nhưng kỳ thật, mỗi một câu đều đang nói với Cố Mạc Hàn.

Mỗi một câu, cũng đang âm thầm chỉ trích Cố Mạc Hàn.

Cố Mạc Hàn là người hiểu chuyện, làm sao anh nghe mà không hiểu được chứ.

“Bác gái, rất xin lỗi.” Anh bước lên, trịnh trọng nghiêm túc xin lỗi.

Bà Chu không để ý tới anh, mọi ánh mắt đều đặt trên mặt Chu Hiểu Tịnh.

“Bác gái, là cháu không chăm sóc tốt cho Hiểu Tịnh và con nhỏ, đây là thất trách của cháu.”
“Vì đó là lỗi của cháu, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ thay đổi, sau này cháu sẽ làm tròn trách nhiệm của một vị hôn phu và một người cha trong tương lai, sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy.”

Nghe nói như vậy, cuối cùng mẹ Chu cũng có chút phản ứng.

Bà ấy xoay người: “Mạc Hàn, bác không muốn nói những câu thừa thãi, bác cũng chỉ có một yêu cầu, chăm sóc tốt cho Hiểu Tịnh và đứa nhỏ, chúng nó không thể xảy ra chuyện nào ập đến bất chợt được.”
“Bác gái yên tâm, nếu cháu đã hứa hẹn, nhất định sẽ làm được.”
“Ừ.”
Lúc này, sắc trời đã sáng.

Mẹ Chu đi chuẩn bị bữa sáng, Cố Mạc Hàn vẫn ở trong phòng cùng Chu Hiểu Tịnh.

Phía bên kia.

Nam Khuê vừa tỉnh lại, ngay cả mắt cũng không mở ra, cô đã mơ mơ màng màng hét lên một tiếng: “Chồng”
Tuy nhiên, không ai trả lời cô.

Trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt, cô vội vàng đưa tay sờ vị trí bên cạnh.

Thế nhưng, bên cạnh đã sớm trống rỗng.

Không chỉ như thế, ngay cả nhiệt độ cũng không có, hoàn toàn là một khoảng trống lạnh lẽo.

Làm sao lại như vậy?
Ngày hôm qua tuy là cô có chút nóng, cả người cũng mơ mơ màng màng, như lọt vào trong sương mù, suy nghĩ cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng rõ ràng là cô nhớ, Kiến Thành đã tới.

Hơn nữa anh còn nói cho cô biết, anh đã khôi phục trí nhớ, anh nhớ ra cô và con rồi.

Chẳng lẽ là trí nhớ của cô bị hỗn loạn?
Bởi vì quá nhớ anh, cho nên xuất hiện ảo giác trong giấc ngủ, là do cô cứ mãi mơ mộng à?
Nhưng không đúng, cô luôn cảm thấy những ký ức kia quá mức chân thật, ấn tượng cũng quá mức sâu sắc.

Không giống như một giấc mơ.

Không giống như giả tưởng.

Vậy nên, chắc hẳn là sự thật.

Kiến Thành đã khôi phục trí nhờ, thật sự quay lại bên cô rồi đúng không?
Nam Khuê đã không muốn đoán nữa, cô không thể chờ đợi được muốn đi xác nhận.

Bởi vì quá sốt ruột, cũng bởi vì quá kích động, ngay cả áo ngủ côcũng không thay, trực tiếp xỏ dép lê đi ra cửa.

Đến phòng khách, cô nhìn thấy Trần Tranh, vội vàng chạy tới.

“Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh, bụng.”
Trần Tranh cao hứng nhìn cô, đang muốn hỏi cô có đói bụng không.

Nhưng Nam Khuê đã sốt ruột hỏi: “Trần Tranh, Kiến Thành đâu rồi? Tối qua anh ấy tới đây có phải không?”
Trần Tranh có chút khó xử.


Bởi vì anh ta biết, tối hôm qua tất cả là giả, chỉ là diễn kịch mà thôi.

Cố Mạc Hàn vẫn là Cố Mạc Hàn, anh cũng không có khôi phục trí nhớ.

Cho nên, anh ta không dám mang sự thật nói cho Thiếu phu nhân, sợ cô lại bị đả kích một lần nữa.

Nam Khuê đã sớm không chờ nổi nữa, không thể chờ đợi được hỏi: “Trần Tranh, mau nói đi, mau nói cho tôi biết, có phải anh ấy tới hay không?”
Bởi vì sốt ruột nên cô đã vươn tay nắm lấy cánh tay Trần Tranh.

Đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, giờ phút này đang mang theo hơi lạnh, khẽ run rẩy.

Trần Tranh không đành lòng.

Cho nên chỉ có thể chuyển đề tài: “Thiếu phu nhân đang đói bụng, tôi đã cho người nấu cho cô.”
Nhưng mà, lời nói trong miệng anh ta còn chưa nói xong đã bị Nam Khuê cắt đứt.

“Trần Tranh” cô buông anh ta ra, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một chút tức giận: “Vì sao không trả lời tôi thẳng thắn? Tại sao luôn luôn chuyển chủ đề?”
“Bây giờ tôi đang hỏi anh, tôi chỉ muốn biết ngày hôm qua Kiến Thành có tới hay không? Anh ấy đã chăm sóc tôi, anh ấy đã ở bên tôi, phải không?”
Trần Tranh mím môi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Nam Khuê.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay cô, anh ta nhíu mày nói: “Thiếu phu nhân, cô bệnh nặng mới khỏi, ăn mặc mỏng manh, tôi đi lấy cho cô một cái áo khoác xuống.”
“Trần Tranh!”
Nam Khuê gọi tên anh ta, đôi mắt nhỏ mở tròn nhìn anh ta.

Thái độ tức giận cực kì rồi.

Trần Tranh làm sao không cảm giác được!
Cuối cùng, anh ta mở miệng: “Thiếu phu nhân có thực sự muốn biết không? Cô đang tìm kiếm sự thật hay muốn khẳng định suy nghĩ của mình?”
“Sự thật.” Nam Khuê chém đinh chặt sắt đáp lại.

Tay Trần Tranh xiết chặt thành nắm đấm
Qua mấy giây, dường như anh quyết định, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Nam Khuê, nghiêm túc trả lời.

“Thiếu phu nhân, ngày hôm qua cô bệnh nặng, luôn sốt cao nhiều lần, cho nên suy nghĩ sai lệch xuất hiện, cũng xuất hiện ảo giác, Cố tiên sinh cũng không tới nơi này.”

Nghe được đáp án này, Nam Khuê có cảm giác hoảng hốt.

Trái tim cô cũng rơi thẳng xuống vực sâu lạnh buốt.

Anh không đến à?
Thế nên, cô thật sự nghĩ sai rồi à?
Nhưng những âm thanh loáng thoáng kia, còn có những hình ảnh mơ hồ kia, sao lại chân thật như thế!
Làm sao có thể không có được?
Không, cô không tin.

Nam Khuê ngẩng đầu, đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng con ngươi Trần Tranh: “Trần Tranh, anh nói lại lần nữa, anh đang lừa tôi đúng không? Tôi cảm thấy rõ ràng rằng anh ấy đã ở đây.”
“Thiếu phu nhân, nói thêm lần nữa cũng giống nhau, Cố tiên sinh thật sự không có tới, không tin cô có thể hỏi những người khác.”
Nam Khuê nhìn người giúp việc và mấy người đứng bên cạnh.

Họ có cùng nhất trí nói gần như đồng thanh: “Thiếu phu nhân, hôm qua không có ai tới đây cả.”
Không, không đâu, cô rất tin phán đoán của mình.

Kiến Thành tới, nhất định anh đã tới.

Anh còn ôm cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô.

Bây giờ cô cảm thấy những hình ảnh kia ngày càng rõ ràng.

Nhưng bọn họ vì sao phải lừa cô cơ chứ?
“Không, mấy người lừa tôi, anh ấy đã tới, tôi chắc chắn, nhất định là anh ấy đã tới đây.”
“Tôi muốn tìm anh ấy để xác nhận.”
Dứt lời, Nam Khuê xoay người chuẩn bị đi ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui