Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


Cố Mạc Hàn cảm thấy anh như bị điên rồi.

Vì phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy cảnh đó là đưa tay ra che mắt Nam Khuê.

“Không phù hợp với trẻ con.”
Anh đã đưa ra một lý giải rất vô lý.

Nam Khuê gạt tay anh ra, điềm đạm nói: “Chỗ nào không phù hợp với trẻ con, em nghĩ rất hợp mà!”
“Hơn nữa, Cố Mạc Hàn, em đã mang thai rồi, không phải anh nghĩ em vẫn còn là một cô gái ngây đấy chứ! Em đều hiểu cả.”
Cố Mạc Hàn nhìn cô, trông lòng bỗng có chút bế tắc.

Đúng rồi, kẻ ngốc là chính bản thân anh mới đúng.

Cô và chồng cô, sớm đã là vợ chồng rồi, những chuyện thân mật hơn cũng từng làm vô số lần rồi, làm sao có thể chỉ vì một nụ hôn đơn giản mà ngại ngùng, đỏ mặt chứ?
Là anh suy nghĩ nhiều quá rồi.

Nhưng không biết vì sao, khi nghĩ tới lúc cô làm những chuyện thân mật với người khác, trong lòng anh lại chua xót.

Trái tim còn cảm thấy cay đắng hơn, không thể vui vẻ được.

Cuối cùng, anh chỉ có thể ngượng ngùng đáp lại: “Cô Nam Khuê, dù sao cô cũng là con gái, mong cô kìm chế một chút!”
Nam Khuê cười khổ, đáp lại anh: “Em đã đủ kìm chế rồi.”
Nói dứt lời, ánh mắt cô lại nhìn về phía cặp đôi kia.

Người đàn ông và người phụ nữ đều rất cao.

Vóc dáng người đàn ông rất đẹp, thoạt nhìn đã thấy rất mạnh mẽ, cường tráng, cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Còn người phụ nữ, eo thon, đôi chân thon dài và đặc biệt là làn da trắng như tuyết, có lẽ đây là hình mẫu lý tưởng mà người đàn ông nào cũng thích.

Xem ra họ còn rất trẻ, đang là độ tuổi đẹp nhất.

Nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp.


Dưới ánh mặt trời chiếu sáng và làn nước biển, đó là một bức tranh vô cùng đẹp mắt.

Thực sự đẹp như một bộ phim.

Vì vậy Nam Khuê chỉ đơn giản là thưởng thức vẻ đẹp này.

Nhưng Cố Mạc Hàn lại không nghĩ vậy, anh giữ lấy Nam Khuê, bĩu môi trêu trọc: “Vậy sao? Không ngờ cô Nam Khuê lại cởi mở như vậy, tôi tò mò không biết cô lúc không kìm chế trông sẽ như thế nào?”
Vừa nói dứt lời.

Bỗng nhiên trên môi anh có cái gì đó rất mềm mại chạm vào.

Sau đó, Cố Mạc Hàn nắm chặt tay, đứng đơ người ra.

Đầu óc anh trở nên trống rỗng, thậm chí ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Anh lại không thể khống chế được nhịp tim của mình.

Đôi môi của cô thực sự rất mềm.

Giống như kẹo bông gòn vậy.

Vì được gió biển thổi qua, còn mang theo sự mát mẻ.

Nhưng sự mềm mại nhanh chóng biến mất.

Đợi đến lúc Cố Mạc Hàn phản ứng lại, cô đã rời đi, một mình đi về phía trước.

Nụ hôn như chuồn chuồn chạm nước vừa rồi, giống như chỉ là một giấc mơ, một ảo giác.

Nếu không phải khoảnh khắc đó quá thật, Cố Mạc Hàn thậm chí sẽ nghĩ rằng mình đã nhầm lẫn.

Buổi tối ăn cơm xong, hai người họ lại đi ra bờ biển.

Vì trời đã tối nên nếu không nhìn kĩ thì hoàn toàn không thể nhìn rõ người trước mắt, vì thế Nam Khuê cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Gió buổi đêm rất mát mẻ.

Thổi vào người cảm giác cũng vô cùng thoải mái.

Nam Khuê đang đi dạo trên bờ biển, như một cô bé vậy.

Nếu như không phải là nhìn từ chính diện nhìn thấy cô với cái bụng to, thì hoàn toàn không thể tưởng tượng được cô là một phụ nữ đang mang thai..

Chơi mệt rồi, cô đi tới bên cạnh Cố Mạc Hàn: “Cố Mạc Hàn, em khát rồi, em muốn uống nước.”
Tóc bị gió thổi rối lên, cô cũng chạy tới chỗ anh.

“Cố Mạc Hàn, tóc em bị rối rồi, anh giúp em buộc tóc lại đi.”
“Cố Mạc Hàn, mau tới đây, ở đây có nhiều vỏ ốc rất đẹp, em không thể ngồi xổm xuống được, anh giúp em nhặt một ít mang về đi.”
“Cố Mạc Hàn, chân em mỏi, chân em đau, lát nữa anh có thể bế em về không?”
“Cố Mạc Hàn, em mệt rồi, em muốn đi ngủ, anh nhớ bế em lên giường như lần trước nhé!”
Tóm lại, đêm hôm đó, Cố Mạc Hàn chỉ có một cảm giác.

Chính là cô luôn tìm đủ mọi cách để gọi tên anh.

Dễ thương, làm nũng, đáng thương.

Nhưng cho dù là kiểu nào, đều khiến anh không có cách nào từ chối.

Thậm chí lần đầu tiên, anh cảm thấy tên của mình thật đẹp, thật dễ nghe, giống như giai điệu đẹp nhất trên thế giới.


Có thể là chơi mệt rồi nên Nam Khuê thực sự rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy đã là ngày thứ ba rồi.

Thời gian trôi thật nhanh, điều đó cũng có nghĩa là anh sắp phải rời đi.

Giao ước ba ngày của bọn họ, cũng sắp hết hạn.

Lúc ăn cơm trưa, Nam Khuê vẫn gọi tên anh như hai ngày trước đó.

“Wow, Cố Mạc Hàn, anh nấu ăn ngon thật.”
“Cố Mạc Hàn, anh mua hoa quả ngọt thật, em và con đều rất thích.”
“Cố Mạc Hàn, hình như anh lại đẹp trai hơn rồi.”
Phần lớn là Nam Khuê nói, anh lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.

Ăn cơm xong, đã là hơn 12 giờ.

Nam Khuê nhìn Cố Mạc Hàn: “Em hơi mệt rồi, cơ thể có chút nặng nề, em muốn về nghỉ ngơi, anh đi lên với em nhé!”
“Được.”
Tới phòng ngủ, Nam Khuê lại bỗng nhiên trầm ngâm nhìn anh.

“Cố Mạc Hàn, em luôn có một nghi ngờ muốn hỏi anh, anh có thể nói thật, không giấu diếm bất cứ điều gì với em không?”
“Cô hỏi đi!”
Hít một hơi thật sâu, bên tai Nam Khuê lại nhớ lại những lời mà Chu Hiểu Tinh nói hôm đó.

Cô ta nói: “Nếu như đứa con trong bụng tôi có xảy ra bất trắc gì, Mạc Hàn nhất định sẽ không để cho các người được yên.”
Mấy ngày nay, Nam Khuê luôn nói với bản thân đừng nghĩ tới nữa.

Cô khiến bản thân không chú ý tới và quên nó đi.

Cô thậm chí còn tưởng bản thân sẽ quên đi chuyện Chu Hiểu Tinh mang thai.

Nhưng tới bây giờ cô mới phát hiện bản thân chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi.

Cô để tâm.

Vô cùng để tâm tới câu nói đó.

Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng hỏi bằng một giọng điệu không thể bình tĩnh hơn.

“Chu Hiểu Tinh nói, cô ấy đã mang thai con của hai người, có thật không?”

Vừa hỏi xong, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Sau đó, cô nhìn thấy sắc mặt của Cố Mạc Hàn dần tối sầm lại.

Nắm chặt bàn tay, Nam Khuê đột nhiên tự cười bản thân.

Vậy mà cô lại hỏi một cách miễn cưỡng.

Thật là tự làm nhục mình mà!
Lúc này không phủ nhận thì là khẳng định!
Cô nhéo mạnh vào lòng bàn tay, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân: “Được rồi, em biết rồi.”
“Cố Mạc Hàn, anh có biết không? Thật ra, em rất cảm ơn anh, cảm ơn anh đã không giấu em, cũng cảm ơn anh đã không coi em là một kẻ ngốc.”
“Cô Nam Khuê” Cố Mạc Hàn nhìn cô: “Cô là một người con gái rất tốt, tôi tin cô nhất định sẽ tìm được chồng của cô.”
“Vậy sao?” Nam Khuê cười cay đắng.

“Cảm ơn ý tốt của anh, đáng tiếc là không tìm được rồi, sẽ không còn tìm được nữa rồi.”
“Cho dù có tìm được, anh ấy cũng không còn chồng em nữa.”
“Vậy thì chúc cô gặp được người đàn ông tốt, tay trong tay trọn đời, giao ước ba ngày của chúng ta, chiều hôm nay hai…”
Cố Mạc Hàn còn chưa nói xong đã bị Nam Khuê ngắt lời: “Anh không cần nhắc em, em nói ba ngày là ba ngày, em sẽ tuân theo giao ước để anh đi.”
“Thế nên, anh cũng không cần sợ em sẽ giữ anh lại.”
Vừa dứt lời, Nam Khuê đột nhiên bước tới và kiễng chân lên.

Cố Mạc Hàn đã mất cảnh giác, khi phản ứng lại, thì cô đã hôn lên môi anh rồi.

Cho dù phải đi, cô cũng sẽ khiến anh không thể quên cô.

Nhưng Nam Khuê không đi xa hơn, cô chỉ khẽ chạm vào môi anh, không làm gì khác.

Cố Mạc Hàn cũng đứng ngây người ở đó, lúc anh phản ứng lại và muốn làm điều gì đó.

Bỗng nhiên, trên môi đau dữ dội.

Ngay sau đó, máu từ miệng chảy ra, mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng lan ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui