Nhưng Cố Mạc Hàn lại nắm chặt lấy tay cô, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
“Đừng cử động, để tôi xem nào.”
Giọng của anh rất trầm, còn có chút hung dữ.
Nam Khuê liếm liếm môi, sau đó liền ngoan ngoãn để cho anh kiểm tra vết thương, không động đậy nữa.
Sau khi xem một lượt, Cố Mạc Hàn nói: “Trong nhà có thuốc không?”
“Hình như là có, em cũng không rõ nữa.”
“Thuốc sát trùng, thuốc bỏng đều là những loại thuốc thông thường trong nhà, cô mang thai mà không chuẩn bị những thứ đó sao?”
Cố Mạc Hàn cũng không biết làm sao, anh nói một hồi rồi trở nên vừa tức giận vừa lo lắng.
“Anh hung dữ như vậy làm gì?” Nam Khuê bực bội.
Ngữ khí của Cố Mạc Hàn lại lập tức dịu lại: “Tôi không có hung dữ với cô, tôi chỉ là lo lắng cho cô thôi, dù sao cũng nên chuẩn bị một ít thuốc thường dùng chứ, nếu không lỡ như bị thương thì biết làm sao?”
“Không phải anh nói muốn rạch rõ ranh giới với em sao? Vậy anh còn lo lắng cho em làm gì?”
“Tôi”
Cố Mạc Hàn lần đầu tiên bị cô nói cho câm lặng không biết nói gì, anh hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Ngừng lại một chút, anh đứng dậy: “Cô chờ một lát, tôi đi mua cho cô ít thuốc.”
“Đã muộn thế này rồi, chắc không còn hiệu thuốc nào mở cửa nữa đâu.”
“Tôi đi xem thử, có hiệu thuốc mở cửa 24 giờ đấy.” Cố Mạc Hàn nói.
Chính vào lúc này, Nam Khuê nhớ đến lần trước Trần Tranh bôi thuốc cho cô.
“Em nhớ ra rồi, ở ngăn kéo thứ hai hình như có thuốc đấy.”
Lời nói của cô vừa dứt, Cố Mạc Hàn đã đi qua đó rồi.
Kết quả, ở ngăn kéo thứ hai không có thuốc.
Cố Mạc Hàn mở hết tất cả các ngăn kéo ra, sau đó tìm thấy thuốc ở ngăn kéo thứ ba.
“Đưa tay ra đây.” Anh cầm lấy thuốc rồi đi tới bên cạnh Nam Khuê.
Lúc bôi thuốc, anh cúi thấp đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Dưới ánh đèn, đường nét trên khuôn mặt anh vẫn quen thuộc và đẹp trai như ngày nào, rất nhiều ký ức ngày trước như một thước phim điên cuồng ùa về trong đầu cô.
“Kiến Thành”
Nam Khuê nhìn anh, không kìm được lòng mà thốt lên.
Nghe thấy cái tên này, bàn tay đang bôi thuốc của Cố Mạc Hàn rõ ràng đã ngừng lại.
Nhưng rất nhanh, thần sắc trên khuôn mặt anh đã khôi phục lại bình thường.
Xem ra, cô lại xem anh là người đàn ông tên là “Kiến Thành” đó rồi.
Không biết vì sao, trong lòng anh lại đột nhiên cảm thấy có chút chua chát.
Nam Khuê hoàn toàn bị chìm đắm trong khuôn mặt quen thuộc của Cố Mạc Hàn mà không hề ý thức được sự khác lạ của anh.
“Trước đây, anh cũng đã bôi thuốc như vậy cho em, động tác rất nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận chỉ lo làm em đau.”
“Lúc em bị bong gân mắt cá chân, anh sẽ xoa bóp cho em, còn sẽ cõng em về nhà.”
“Kiến Thành, anh thật sự không nhớ những điều này sao?”
Nam Khuê xúc động thì thầm.
Thời khắc này, trong tâm trí cô chỉ có anh.
“Xong rồi, bôi xong rồi.”
Lúc này, Cố Mạc Hàn mở lời.
Đứng dậy, mắt nhìn thấy anh sắp rời đi, Nam Khuê đột nhiên giữ anh lại, quỷ xui đất khiến mà hét lên một tiếng: “Ông xã.”
Lúc nghe thấy cách xưng hô này, Cố Mạc Hàn liền dựng đứng sống lưng, tiếp theo đó, cả người anh đều cứng đờ.
Người cũng ngây ngốc mà sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu sắc nhìn Nam Khuê: “Cô vừa gọi tôi là gì?”
“Anh nghe thấy rồi mà, không phải sao?” Nam Khuê trả lời anh.
Nhưng Cố Mạc Hàn lại đột nhiên rút tay mình ra khỏi tay cô, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Cô Nam Khuê, tôi thật sự không phải là chồng của cô, tôi nhớ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà nhỉ.”
“Không, anh rõ ràng chính là chồng em!”
“Tôi không phải.” Cố Mạc Hàn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Hay là, cô Nam Khuê có thể tùy tiện gặp người đàn ông nào cũng sẽ gọi là chồng, nếu như tôi đoán không sai thì đứa con trong bụng cô sắp ra đời rồi nhỉ!”
Nam Khuê nhìn anh, cả người run lên.
Cô không phải con ngốc, cô có thể nghe hiểu hàm ý trong câu nói của anh.
Nhưng, sao anh có thể suy đoán cô như thế chứ?
“Anh có ý gì?” Nam Khuê tức giận nhìn về phía anh: “Ý của anh là em tùy tiện câu dẫn đàn ông, cố ý nhận nhầm người để tìm một người cha rẻ mạt cho đứa con trong bụng?”
“Cố Mạc Hàn, sao anh có thể nghĩ về em như thế chứ?”
Nam Khuê chỉ cảm thấy như trái tim mình bị một con dao đâm vào, đau đớn vô cùng.
Cô không muốn khóc, nhưng đôi mắt cô đã ướt đẫm rồi.
“Anh biết không? Tất cả mọi người đều có thể nghĩ em như thế, nhưng chỉ có anh là không được.”
Thật ra sau khi nói những lời vừa này, Cố Mạc Hàn đã hối hận rồi.
Anh cũng không biết bản thân bị làm sao, đột nhiên nghe thấy cô gọi mình là ông xã, trong lòng anh liền nghĩ có phải cô cũng đã gọi những người đàn ông khác là “ông xã” không.
Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng anh liền bắt đầu kìm không được mà trở nên ghen tuông và đố kỵ.
Như thế này vượt quá tầm kiểm soát rồi.
Anh của hiện tại, căn bản không phải là dáng vẻ bình thường của anh.
Trong lòng anh rất hoảng sợ.
Cứ nghĩ đến Hiểu Tinh, trong lòng anh lại càng cảm thấy áy náy vô cùng.
Hiểu Tinh là sinh viên đại học ở trên đảo, bất luận là nhân phẩm tính cách hay ngoại hình thì đều rất tuyệt vời, anh biết, trên đảo có rất nhiều người đàn ông thích cô ta.
Thậm chí có vài người cũng liếc mắt đưa tình với cô ta rồi nữa.
Nhưng kỳ lạ là anh chưa bao giờ cảm thấy ghen tuông.
Nhưng với cô gái trước mắt này, anh lại mất khống chế hết lần này đến lần khác.
Cứ nhìn thấy cô là anh lại cảm thấy bản thân giống như một con ngựa hoang bị mất kiểm soát, làm sao cũng không thể khống chế nổi bản thân.
Thế nên mới không chịu suy nghĩ mà nói ra lời đó.
“Xin lỗi, tôi rút lại câu nói vừa rồi, tôi không có ý đó đâu.”
Nhưng, vừa nhìn thấy mắt cô đỏ lên, anh lại lập tức mềm lòng.
“Vậy anh có ý gì?” Nam Khuê trong lòng rất khó chịu.
“Tôi, tôi chỉ là”
Bỏ đi, có một vài lời giải thích không nên nói ra.
Nếu không chỉ khiến cho lời giải thích càng ngày càng loạn thôi.
Nhưng, Cố Mạc Hàn làm sao cũng không nghĩ tới.
Chính vào lúc này, trên người đột nhiên truyền tới một cảm giác va chạm nho nhỏ, khi phản ứng lại thì Nam Khuê đã chạy lại ôm chầm lấy anh rồi.
Đôi tay thon dài của cô ôm chặt lấy eo anh.
Rõ ràng chỉ là một lực nhỏ, nhưng lại nặng nề nện vào ngực anh.
Cố Mạc Hàn cả người sững sờ, toàn thân trở nên căng thẳng.
Một lúc lâu sau, anh vẫn chưa phản ứng lại.
Cho đến khi giọng nói của Nam Khuê vang lên bên tai: “Cố Mạc Hàn, anh ghen rồi đúng không?”
“…”
Trong chốc lát, đầu óc anh trắng xóa.
Thậm chí hoàn toàn quên luôn việc đẩy cô ra.
“Sao lại không trả lời em?” Nam Khuê truy hỏi.
Lần này, Cố Mạc Hàn cuối cùng cũng đã hoàn lại hồn.
“Cô Nam Khuê, cô buông tôi ra đi, cô nên biết, tôi là người đã có vị hôn thê rồi, chúng ta không nên như thế này.”
Nhưng, khi nghe thấy lời của anh, Nam Khuê không những không buông tay ra mà ngược lại còn ôm anh chặt hơn trước.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nai tơ ngây thơ nhìn anh.
Nhưng giọng nói lại tràn đầy bá đạo: “Vậy chúng ta nên như thế nào?”
“Cố Mạc Hàn, nếu như em nói em thích anh thì anh sẽ tin chứ?”
Ầm một tiếng, Cố Mạc Hàn chỉ cảm thấy đầu óc anh không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa rồi.
Cô thích anh?”
Hai người chỉ vừa mới gặp nhau có vài lần, điều này làm sao có thể chứ?
Cố Mạc Hàn kéo tay cô ra, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để trả lời cô: “Cô Nam Khuê, cô đừng nói đùa nữa, không phải cô nói bản thân đã có chồng, có con rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng chồng của em chính là anh, cha của con em cũng là anh, người mà em thích cũng là anh.
Cố Mạc Hàn, em đã nói rất nhiều lần rồi, anh chính là Lục Kiến Thành, là chồng của em.”
“Sao anh lại không chịu tin chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...