“Mạc Hàn, anh đã ngủ chưa?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Chu Hiểu Tinh vang lên ngoài cửa.
“Em có chuyện gì sao?” Anh hỏi lại.
“Ừm, em hơi chán, muốn nói chuyện với anh một chút, được không?”
Giọng điệu cô ta vang lên trong đêm cực kỳ nhẹ nhàng.
Sau một hồi do dự, Cố Mạc Hàn cũng mở cửa ra.
Khi nhìn thấy chiếc váy ngủ gợi cảm trên người của Chu Hiểu Tinh, anh đã vô cùng choáng váng.
Chu Hiểu Tinh còn tưởng Cố Mạc Hàn ngỡ ngàng trước bộ dáng kinh diễm của cô ta sau khi tắm xong, thế là cô ta tỏ vẻ thùy mị, nói bằng giọng ôn nhu: “Cửa cũng đã mở rồi, anh không tính mời em vào trong ngồi một lát sao?”
“Em vào đi!”
Khi bước vào trong phòng, Chu Hiểu Tinh nhìn ngó xung quanh và quyết định ngồi xuống bên giường của Cố Mạc Hàn.
Hai người đã cùng nhau trò chuyện một lúc lâu.
Sau đó, Cố Mạc Hàn nhìn Chu Hiểu Tinh: “Thời gian không còn sớm nữa, nhiệt độ cũng đã xuống thấp, em nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Em biết rồi.”
Chu Hiểu Tinh đáp lại, sau đó cô ta liền đứng lên.
Đúng lúc vừa bước tới cửa và chuẩn bị ra ngoài.
Đột nhiên, cô ta quay lại và ôm lấy Cố Mạc Hàn từ phía sau.
Giọng nói phát ra càng thêm nũng nịu đến tận xương: “Mạc Hàn, em…”
Mới nói được nửa câu, nhưng cô ta lại ngại ngùng vô cùng.
Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô ta lại thu hết can đảm: “Mạc Hàn, hôm nay em không muốn về nữa, chúng ta đã là vợ chồng chưa cưới với nhau rồi, thậm chí cũng đã quyết định kết hôn.
Đêm nay chúng ta ở bên nhau, có được không anh?”
Những lời này gần như lấy hết dũng khí của Chu Hiểu Tinh.
Tuy có chút khó nói nhưng cô ta cũng không hối hận.
Cô ta nói xong, lồng ngực chợt run lên, trái tim không chịu được cứ đập mạnh liên hồi.
Nhưng Chu Hiểu Tinh đã chờ rất lâu mà vẫn không thấy anh đáp lại, trong lòng cô ta vô cùng hoảng sợ và lo lắng.
“Mạc Hàn.” Cô lại nhỏ giọng gọi lại, giọng nói lần này lại tăng thêm phần quyến rũ.
Cố Mạc Hàn thở dài một tiếng, anh quay đầu nhìn Chu Hiểu Tinh: “Nghe lời, ban đêm trời rất lạnh, em trở về nghỉ ngơi sớm đi, sức khỏe của em không chịu nổi đâu.”
“Nhưng, em không muốn quay lại, em chỉ muốn…”
Chu Hiểu Tinh chưa kịp nói xong đã bị Cố Mạc Hàn cắt ngang: “Hiểu Tinh, vì em là vị hôn thê của anh, anh càng muốn trân trọng em hơn.”
Giọng nói của anh rõ ràng hết sức nhẹ nhàng;
Vẻ mặt anh cũng cực kỳ dịu dàng.
Dù nhìn thế nào đi nữa, lúc này, anh trông giống một quý ông cực phẩm vậy.
Nhưng anh đã tàn nhẫn từ chối cô ta bằng một giọng điềm tĩnh và dịu dàng nhất.
Ngay cả khi cô ta đã nhiều lần bày tỏ, cũng đã chủ động như thế nhưng anh vẫn cự tuyệt cô ta.
Dù sao Chu Hiểu Tinh vẫn chỉ là một cô gái trẻ.
Sau nhiều lần bị từ chối, cô ta mất hết cả can đảm.
Nhưng cô ta biết, được ở riêng với anh như ngày hôm nay không phải lần nào cũng có, nên nếu bây giờ cô ta bỏ đi, thế chẳng phải sẽ lỡ mất cơ hội quý giá sao!?
Tiến lên một bước, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Chu Hiểu Tinh lại ôm chặt lấy Cố Mạc Hàn.
Cô ta nhón chân, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai gợi cảm trước mắt với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Mạc Hàn, em không phải người khác, em là hôn thê của anh, và chỉ còn một tháng nữa chúng ta sẽ là vợ chồng với nhau.”
“Em không phải nữ nhân cổ đại, cho nên em không quan tâm đến những thứ lễ nghi tiểu tiết gì đó.
Em muốn anh thừa nhận em, cho nên để em ở cạnh anh, có được không?”
“Hiểu Tinh à.”
Cố Mạc Hàn sờ lên mặt cô ta, tiếp đó duỗi tay cởi áo ngoài của mình, rồi lại tự mình mặc áo cho cô ta.
Sau đó anh nói: “Hôm nay anh rất mệt.
Anh muốn nghỉ ngơi sau khi tắm.
Anh đưa em về trước.”
Ngay khi anh nói ra lời này, mọi thứ Chu Hiểu Tinh định nói đều bị chặn lại.
Sắc mặt Chu Hiểu Tinh đột nhiên đanh lại, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Thế mà anh vẫn từ chối cô ta.
Hơn nữa còn thẳng thừng từ chối, không hề có chút do dự.
Cuối cùng, Chu Hiểu Tinh mặc áo khoác mà Cố Mạc Hàn đã đưa, cô ta như người mất hồn trở về phòng mình.
Sau khi tắm xong, Cố Mạc Hàn nằm trên giường, nhưng anh không tài nào ngủ được.
Điều khiến anh cảm thấy khó hiểu chính là tại sao trong đầu anh luôn tràn ngập hình bóng của người phụ nữ tên Nam Khuê kia.
Giọng nói và khuôn mặt của cô ấy, điệu bộ của cô ấy;
Mọi hành động của cô ấy, bao gồm cả hành vi nũng nịu của cô ấy.
Vào lúc này, trong màn đêm u tịch, tất cả đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.
Càng nghĩ tới lại càng trở nên rõ ràng hơn.
“Mày làm sao vậy? Cố Mạc Hàn, mày bị điên rồi sao?”
“Cố Mạc Hàn, mày mau tỉnh lại đi, Hiểu Tinh là vị hôn thê của mày, còn người phụ nữ kia mày mới gặp qua có vài lần thôi.”
Nhưng dù anh có cố tự ám thị bản thân đi nữa, nhưng trong lúc ngủ anh vẫn nhìn thấy hình ảnh của Nam Khuê trong giấc mơ của mình.
Ngày hôm sau, bầu không khí của bữa sáng có chút ngượng ngùng.
Chu Hiểu Tinh im lặng ăn uống, cô ta gần như cúi đầu, cũng không nói bất kỳ câu gì.
Nếu là bình thường, cô ta hay nói rất nhiều trong bàn ăn, nhưng hôm nay cô ta lại im lặng không nói lời nào khiến không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo khác thường.
Cố Mạc Hàn cũng chỉ cúi đầu ăn uống.
Nhìn thấy anh vẫn bình thản ung dung, làm ra vẻ như không có gì, Chu Hiểu Tinh càng cảm thấy trong lòng thêm bất lực.
Dùng tay đẩy bát cơm, cô ta lạnh lùng nói: “Con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn tiếp đi!”
Nói xong cô ta liền xoay người vào phòng.
Thấy con gái có tâm trạng không tốt, mẹ Chu gõ cửa bước vào, ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô ta: “Con làm sao vậy? Mới sáng sớm mà đã tức giận như vậy, có phải đã cãi nhau với Mạc Hàn không?”
“Mẹ, mẹ biết rồi sao? Hôm qua con…”
Mới nói được nửa câu, hai má của Chu Hiểu Tinh đã ửng đỏ.
Dù gì cũng là chuyện riêng tư, tuy là mẹ ruột của mình, nhưng cô ta vẫn không biết mở miệng thế nào.
“Mẹ, mẹ nghĩ xem, có phải Mạc Hàn đã không còn yêu con nữa không?” Chu Hiểu Tinh lo lắng nói.
“Làm sao có thể chứ? Có lẽ do mấy ngày nay con đều ngủ không ngon, cho nên toàn có những suy nghĩ hồ đồ.”
“Hôm qua anh ấy về nhà rất muộn.
Có người nói với con rằng đã nhìn thấy anh ấy ngồi trên chiếc xe mô tô chở theo một người phụ nữ phía sau chạy quanh đảo, Hơn nữa lúc anh ấy về cũng tỏ thái độ kỳ lạ.”
“Con bé ngốc này, có thể gần đây nó nhiều việc nên hơi mệt, con đừng suy nghĩ quá nhiều nữa.”
Nhưng Chu Hiểu Tinh vẫn lo lắng không thôi.
“Mẹ, thật ra là con vẫn giấu mẹ một chuyện.
Hai ngày trước có một người phụ nữ đến đây.
Cô ta đã nói trước mặt Mạc Hàn rằng anh ấy bị mất trí nhớ, còn nói ra thân phận và tên tuổi trước đây của anh ấy, cô ta còn nói rằng mình chính là vợ của anh ấy.”
“Không chỉ như vậy, cô ta còn nói rằng cô ta và anh ấy đã có với nhau một cặp con trai sinh đôi, bây giờ còn đang mang thai lớn bụng.”
Mẹ Chu nghe vậy liền nhanh chóng mất bình tĩnh: “Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ con mới nói cho mẹ biết chứ?”
“Bởi vì lúc đó Mạc Hàn đối với cô ta rất lạnh nhạt và thờ ơ, hơn nữa anh ấy cũng không tin những gì người phụ nữ đó nói, cho nên con mới xem nhẹ bỏ qua.”
“Con đúng là ngốc mà, cho dù bây giờ nó thật sự mất trí nhớ, nó cũng không thể chịu nổi việc người phụ nữ kia cứ lải nhải bên tai mình.
Hơn nữa, nếu người phụ nữ đó thực sự là vợ của nó, điều này sẽ rất dễ khơi gợi lại trí nhớ của nó.”
“Mẹ, vậy bây giờ con phải làm sao đây?”
Chu Hiểu Tinh càng nói càng cảm thấy hoảng loạn.
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, con bình tĩnh lại trước đã, mọi chuyện còn chưa tới mức xấu nhất.”
“Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ cách giúp con.
Con thật sự rất yêu Mạc Hàn, con không muốn mất đi anh ấy.”
“Mẹ thấy hay là vầy, mấy ngày nữa mẹ sẽ tìm nó nói chuyện, tranh thủ bàn đến chuyện đám cưới, để tránh đêm dài lắm mộng.”
Chu Hiểu Tinh gật đầu: “Được.”
“Mẹ, mẹ cho rằng người phụ nữ đó thực sự là vợ của Mạc Hàn sao?”
Mẹ Chu khẽ khịt mũi, nói: “Chỉ cần con kết hôn rồi, chuyện đó có còn quan trọng nữa sao, điều quan trọng nhất chính là con cần phải kết hôn với nó càng sớm càng tốt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...