Cố Mạc Hàn trầm mặc nhìn cô, không trả lời, cũng không làm gì.
Nam Khuê chớp chớp mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn anh.
“Nghe nói đi xe máy có chút nguy hiểm, vậy đối với phụ nữ mang thai như em mà nói càng nguy hiểm hơn, nếu như không đội mũ bảo hiểm thì.”
Lời của Nam Khuê còn chưa dứt, Cố Mạc Hàn đột nhiên cởi mũ bảo hiểm trên đầu cô.
Sau khi điều chỉnh dây đeo bên trong, anh tự mình dộd cho Nam Khuê.
Nam Khuê đi chân cà nhắc, tiến lại gần anh: “Còn chưa cài đâu, anh cài cho em đi.”
“Tự mình cài.”
“Anh cài.” Nam Khuê kiên trì nói.
Thở dài, Cố Mạc Hàn thỏa hiệp.
Khom lưng, anh cài dây đeo trên mũ bảo hiểm cho Nam Khuê.
“Cảm ơn anh!”
Nam Khuê nhếch môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thật sâu, sáng lạn vô cùng.
Nhìn nụ cười tươi sáng như mặt trời kia, Cố Mạc Hàn nhất thời có chút thất thần.
Ngực giống như là bị người nào kích thích, nảy sinh chút rung động.
“Lên xe đi, tôi đưa cô trở về.”
“Ừ.”
Trên xe gắn máy, Cố Mạc Hàn ngồi trước, Nam Khuê ngồi sát theo sau.
Đột nhiên, trên thắt lưng bị quấn một đôi tay mềm mại, hương thơm của Nam Khuê hòa vào không khí theo chiều gió lùa vào chóp mũi anh.
Không phải là một mùi nước hoa đậm đặc, đó là một hương thơm tự nhiên khiến cho người ngửi cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa, anh lại cảm thấy có chút quen thuộc.
“Cô đừng ôm tôi nữa, cô nắm lấy phía sau xe gắn máy đi.” Cố Mạc Hàn nói.
“Nhưng ôm anh mới an toàn, nắm ở phía sau em sợ.”
“Nếu Hiểu Tịnh nhìn thấy sẽ ghen, sẽ tức giận.”
“À, vậy được rồi.”
Nam Khuê không đáp lại.
Cô buông tay ra, bước xuống xe.
Nhón một chân, cô đưa tay tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống, sau đó đưa cho Cố Mạc Hàn: “Trả lại cho anh này, cám ơn lòng tốt hôm nay của anh, lát nữa em tự mình về.”
Lúc này, sắc trời đã có chút tối.
Không có mặt trời, gió biển cũng trở nên lạnh hơn.
Nam Khuê ôm chặt cánh tay, xoa xoa hai bên tay, sau đó cố nén đau, kiễng chân đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống.
Lý trí nói cho Cố Mạc Hàn biết, anh nên đạp chân ga, trực tiếp rời đi.
Dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ tình cờ gặp, hơn nữa người ta cũng có chồng, có con.
Nhưng vào thời điểm đó, não bộ đột nhiên không thể kiểm soát được.
Dừng xe lại, anh cất bước về phía Nam Khuê.
“Giận sao?” Anh dò hỏi.
Nam Khuê ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình, cao ngạo ưỡn lưng, ánh mắt nhìn về phía sóng biển cuồn cuộn ở xa xa.
Cô mím môi, không nói một lời.
Cả người cực kỳ trầm tĩnh.
Nhìn thân thể nhỏ gầy của cô, bị đông lạnh đến phát run, Cố Mạc Hàn cũng không hiểu sao trong lòng anh lại có cảm giác đau lòng.
Đáng chết, sao anh lại có cảm xúc này với một người phụ nữ đang mang thai.
Người phụ nữ anh đau lòng, nên chỉ có một mình Hiểu Tịnh.
Gió lớn hơn một chú, nhiệt độ lại giảm thấp xuống.
Nam Khuê càng cảm thấy lạnh.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm bên bờ biển lớn, cô mới đến vài ngày, vẫn chưa thích ứng được lắm.
Cho nên lúc ra ngoài mặc quần áo có chút mỏng, giờ phút này, cũng thật sự có chút lạnh.
“Hắt xì”
Cô đột nhiên hắt hơi trong khi đang ôm cánh tay của mình.
Thấy thế, Cố Mạc Hàn đã hành động nhanh hơn một bước cởi áo khoác trên người khoác lên người cô.
“Không phải anh nên đi rồi sao?” Nam Khuê xoay người nhìn về phía anh.
“Cô là một phụ nữ mang thai, bụng đã lớn như vậy, lại sống không quen ở đây, nếu thật sự xảy ra chuyện, lương tâm của tôi sẽ cắn rứt.”
“Đi thôi, đưa cô về nhà, bụng cô, trong bụng cô còn mang thai đứa nhỏ, là một người mẹ không nên tùy hứng như vậy.”
Những lời này chọc trúng vào Nam Khuê.
Phải, bây giờ cô không chỉ có một mình, cô còn là mẹ.
“Nhưng em phải ôm anh mới được, nếu không em sẽ sợ hãi.” Nam Khuê ngửa đầu, bỗng nhiên mở miệng như một cô công chúa kiêu ngạo.
Cố Mạc Hàn thỏa hiệp: “Tùy cô đi!”
Ngồi lên xe máy lần nữa, Nam Khuê tựa vào lưng anh, ôm chặt lấy eo anh.
Hương thơm quen thuộc, bao phủ quanh người cô, Nam Khuê nhắm mắt lại, vô cùng thỏa mãn.
Khi xe máy đang di chuyển, gió biển thổi qua.
Nam Khuê một chút cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bụng: “Con à, con có thấy không? Cha con đang lái xe chở con với mẹ đấy.”
“Đúng rồi, tư thế cha đi xe máy thật đẹp trai, vô cùng quyến rũ luôn.”
Khi xe máy đi được một nửa, Cố Mạc Hàn nhớ tới một câu hỏi quan trọng: “Nhà cô ở đâu?”
“À, ở.”
Ngẩn ngơ một hồi lâu, Nam Khuê cũng không thể hình dung như thế nào.
Đúng rồi, cô là người mù đường mà.
“Nhà mình cũng không biết?”
Cố Mạc Hàn không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ này thật sự là to gan, đối với anh thật sự ỷ lại, cũng không sợ anh động tay động chân à?
“Bên cạnh có bất kỳ tòa nhà nào mang tính biểu tượng hoặc một cái gì đó thì cho tôi biết.”
“Chỉ nhớ hình như là một cửa hàng nhỏ nổi tiếng trên mạng.” Nam Khuê nói.
“Còn những thứ khác thì sao?”
“Cũng không nhớ rõ.”
Vì thế, Cố Mạc Hàn mang theo Nam Khuê gần như xuyên qua nửa hòn đảo, cuối cùng cũng tìm được nhà của cô.
Sau khi xuống xe, Nam Khuê lấy mũ bảo hiểm trên đầu xuống.
Khoảnh khắc mũ bảo hiểm lấy xuống, một trận gió vừa vặn thổi tới, cô khẽ ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, mái tóc giống như thác nước theo gió phiêu tán.
Những bông hoa trên cây cũng đang bị gió nhẹ thổi qua, từng đốm nhỏ rơi xuống làn tóc của Nam Khuê.
Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, mấy đóa hoa nhỏ dịu dàng điểm xuyết.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Khuê trông vô cùng dịu dàng quyến rũ.
Một giây kia, Cố Mạc Hàn gần như nhìn đến ngây người.
Trong nháy mắt, dường như anh chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Tiếng tim đập, vội vàng mà rộn rã, khiến toàn thân anh cứng đờ.
Đưa mũ bảo hiểm cho anh, Nam Khuê cười mở miệng: “Hôm nay cảm ơn anh, hôm nào có thời gian mời anh đi ăn cơm nhé?”
Cố Mạc Hàn còn chưa đưa tay lấy mũ bảo hiểm, chỉ nhìn Nam Khuê, anh như bị ma xui quỷ khiến gật đầu: “Được.”
“Anh không cần mũ bảo hiểm nữa à?” Nam Khuê cười cười, cúi đầu dịu dàng mở miệng.
“Có chứ.”
Cố Mạc Hàn đưa tay nhận lấy mũ bảo hiểm.
“Nếu cô đã bình an về nhà, vậy tôi đi đây.”
“Ừ.”
Nam Khuê gật đầu, xoay người khập khễnh đi vào trong.
Vừa đi được hai bước, giống như là nghĩ đến cái gì đó, cô lại xoay người nhìn về phía Cố Mạc Hàn: “Đúng rồi, có một câu đã quên nói với anh.”
“Câu gì?”
“Kỳ thật cũng không phải là chuyện gì to tát, chính là muốn nói cho anh biết, dáng vẻ anh đi xe máy rất đẹp trai, tựa như trẻ hơn mười tuổi.”
Nhìn đôi mắt trong veo của cô, lóe lên sự sáng ngời, trái tim Cố Mạc Hàn không nhịn được bắt đầu nhảy lên.
Anh muốn cản lại, nhưng trái tim dường như không chịu sự kiểm soát.
Vẫn đập điên cuồng như cũ.
Biết rõ, mình không nên đáp lại.
Nhưng lời lại từ miệng mà ra: “Câu này, cô đã nói với bao nhiêu người đàn ông rồi?”
Nam Khuê cười cười: “Anh muốn biết không?”
“Cũng tò mò, cô không nói cũng không sao.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...