Nhưng không nghĩ rằng, Cố Mạc Hàn lại buông tay cô ra, sau đó bình tĩnh nói với cô: “Thật ngại quá, là tôi không đúng, đã khiến cô hiểu lầm rồi.”
“Tiểu thư này, tôi thực sự không có chút ấn tượng nào về những gì cô nói.
Tôi nghĩ có lẽ cô đã nhận ra nhầm người rồi.”
“Về phần lúc nãy tôi cứu cô, chẳng qua là vì thương cảm cho một phụ nữ mang thai và đứa bé mà thôi.
Tôi không hy vọng cô và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện không hay rồi lại đổ hết trách nhiệm cho vị hôn thê của tôi.
Tôi cũng không có ý đồ gì khác với cô, mong cô đừng hiểu lầm.”
Lời nói vừa dứt, anh liền đi về phía Chu Hiểu Tinh: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Lần này, Nam Khuê biết rằng cô không có lý do gì để ngăn họ rời đi.
Cô đã nói tất cả những gì cô muốn nói.
Nhưng mà?
Anh ấy căn bản không tin vào những gì cô nói.
Cô phải làm sao bây giờ?
“Cục cưng, con mau nói cho mẹ biết, mẹ nên làm gì bây giờ?”
“Cục cưng, con cũng buồn lắm đúng không? Cha đang ở ngay trước mặt con nhưng cha lại không chịu nhận con.
Mẹ xin lỗi con, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Cha là của chúng ta, mẹ nhất định sẽ đem cha về với con và những người anh của con.”
Nhưng sau khi nói xong, Nam Khuê vẫn đau lòng muốn chết.
Sắc trời vốn đã tối, cô nhìn theo bóng dáng hai người rời đi càng lúc càng xa, dần dần biến thành những chấm nhỏ, sau đó cũng không thấy đâu nữa.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, đặc biệt là cách anh bảo vệ người phụ nữ kia, trái tim Nam Khuê lại từng hồi nhói lên.
Nếu không đau khổ mới là giả đấy.
Làm sao cô có thể không đau khổ cho được!
Cả trái tim cô đều rất đau, rất đau.
Vì đang mang thai em bé nên cô không thể ngồi xổm, nếu không cô nhất định sẽ ngồi xổm và ôm đầu khóc thật lớn.
Cũng may có một dãy ghế dài bên cạnh, Nam Khuê bước tới và ngồi lên đó.
Gió biển ngày càng lạnh, nhiệt độ môi trường cũng ngày càng giảm.
Nhiệt độ trên người cô dần giảm xuống, hai má, bàn tay và gần như toàn bộ cánh tay cô đều lạnh ngắt.
Khi Chu Tiễn Nam, Lâm Tiêu và Đông Họa chạy đến, ba người họ đều nhìn thấy Nam Khuê ngồi ngơ ngác trên ghế
Cô cứ tựa vào ghế như vậy, đôi mắt nhìn về phía biển cả xa xăm.
Không nói một lời nào, cứ yên tĩnh ngồi lủi thủi một mình.
Nhưng vẻ ngoài trầm lặng của cô lại khiến mọi người càng thêm lo lắng và xót xa.
“Khuê Khuê …” Chu Tiễn Nam là người đầu tiên chạy tới.
“Thiếu phu nhân, cô phải bảo trọng sức khỏe, đừng quá buồn rầu như vậy không tốt đâu.” Lâm Tiêu cũng nhanh chóng chạy tới từ phía sau.
Bởi vì Đông Họa là con gái, thể lực hơi yếu hơn so với hai người đàn ông, cho nên cô chạy khá chậm, thậm chí còn bị tụt lại phía sau một chút.
Nhìn thấy Nam Khuê, cô lập tức chạy tới ôm lấy cô ấy: “Khuê Khuê, cậu đừng sợ, chúng ta đều ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng sẽ đồng hành cùng cậu.”
Nhưng Nam Khuê cũng chỉ để mặc cô ôm, hoàn toàn không chịu mở miệng nói bất cứ điều gì.
Tay của Đông Họa chạm vào cánh tay cô, lúc này mới phát hiện toàn thân cô lạnh toát.
“Khuê Khê, sao cả người cậu lại lạnh như vậy?”
Đông Họa vừa nói xong, Chu Tiễn Nam liền nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho Đông Họa.
Cô nhanh chóng nhận lấy và khoác nó lên người Nam Khuê.
Trong lòng cô đau đớn không thôi, cố ôm chặt lấy Nam Khuê, cô nói: “Khuê Khuê, chúng ta về trước đi, được không?”
Nam Khuê vẫn không chịu nói gì.
Cô không khóc cũng không náo.
Nhưng cô càng im lặng bao nhiêu thì mọi người lại càng lo lắng cho cô bấy nhiêu.
“Khuê Khuê… đừng như vậy, cậu có thể nói chuyện với mình được không? Mình biết trong lòng cậu không thoải mái, cậu không thể chấp nhận sự thật này, mọi người chúng ta ai cũng vậy.
”
“Nhưng đó không phải lỗi của cậu, cũng không phải lỗi của tổng giám đốc Lục, cũng chỉ có thể trách ý trời quá nhẫn tâm.
Nhưng mình tin rằng tổng giám đốc Lục sẽ khôi phục trí nhớ, anh ấy sẽ nhớ đến cậu, và cũng sẽ nhớ đến Niệm Khanh và Tư Mặc.”
“Anh ấy đã may mắn sống sót sau một vụ tai nạn máy bay lớn như vậy, vì thế chúng ta cũng nên hy vọng cho anh ấy, phải không nào?”
“Tổng giám đốc Lục rất yêu cậu, anh ấy sẽ không bỏ mặc cậu đâu, Khuê Khuê, cậu phải tự tin lên, tổng giám đốc Lục nhất định sẽ nhớ ra cậu thôi.”
Đông Họa đã nói rất nhiều, nhưng Nam Khuê cũng chỉ cảm thấy hơi cảm động mà thôi.
Một lúc sau, cô mới chịu xoay người, buồn rầu nhìn Đông Họa bằng đôi mắt đen láy: “Họa Họa, cám ơn cậu đã an ủi mình.”
“Vừa mới bắt đầu, mình và cậu cũng giống như nhau.
Nhưng cậu không biết mình đã buồn thế nào đâu.”
“Khi mình nhìn thấy anh ấy nhìn mình bằng đôi mắt xa lạ, giọng điệu xa lạ, và thái độ cũng hoàn toàn xa lạ với mình, mình thực sự không thể chịu đựng được nữa, anh ấy đã quên mình sạch sẽ, đã thật sự quên mình sạch sẽ rồi.”
“Ngoài ra, mọi người có biết gì không? Anh ấy bây giờ không sống một mình.
Anh ấy đã có hôn thê.
Cô gái đó sống ở vùng ven biển này.
Cô ấy cao ráo, xinh đẹp, và dịu dàng động lòng người.
Chỉ cần nhìn lướt qua liền biết đó là mẫu người mà anh ấy thích.”
“Họ cùng nắm tay nhau, giống như một cặp đôi ân ái ngọt ngào, mà bây giờ, trong mắt anh ấy, mình chỉ là một kẻ điên loạn, một người mất trí, là một người phụ nữ vô cớ gây sự mà thôi.”
“Họa Họa, mình thật sự không chịu nổi nữa, mình đau lòng quá.”
“Trái tim mình đau quá.”
Nam Khuê không thể chịu đựng được nữa, cô vừa nói xong liền ôm lấy Đông Họa bật khóc nức nở.
Dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng cô vẫn hét lên hết tiếng này đến tiếng khác.
m thanh đó, chỉ nghe thôi đã cảm thấy buồn bã và khó chịu vô cùng.
Chu Tiễn Nam chỉ đứng bên cạnh, đột nhiên anh cảm thấy tất cả lời nói an ủi trong miệng đều có vẻ nhợt nhạt và yếu ớt.
Nếu có thể, anh thà gánh mọi đau đớn cho cô.
Anh chỉ muốn cô được hạnh phúc.
Có thể là do vừa khóc vừa phát tiết một trận nên Nam Khuê đã cảm thấy khá hơn một chút.
Đông Họa cũng nắm lấy tay cô: “Khuê Khuê, bờ biển gió lớn quá, cậu đang mang thai, sức khỏe vẫn còn khá kém, chúng ta về trước đi.”
Nghĩ đến đứa con trong bụng mình, ánh mắt Nam Khuê liền dịu đi rất nhiều.
Cô gật đầu, khàn giọng nói: “Được rồi!”
Lúc biết sự việc này, Lâm Tiêu và Chu Tiễn Nam đã nhanh chóng thuê một căn nhà gần đây.
Bởi vì họ biết rằng chỉ cần Lục Kiến Thành vẫn còn ở đây, theo tính cách của Nam Khuê, cô nhất định cũng sẽ ở lại để được ở cùng anh ấy và sẽ không chịu rời đi nếu không có anh ấy.
Thế là bọn họ liền gấp rút chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Khi họ đến căn nhà cho thuê, Đông Họa và Nam Khuê cùng ở chung một phòng.
Sau đó Đông Họa chọn một chiếc áo khoác ấm cho Nam Khuê mặc.
“Hôm nay cậu đã chạy loanh quanh cả ngày rồi, còn ngồi cả máy bay và ô tô nữa, cậu nên nghỉ ngơi trước đi.
Hai người kia đang nấu ăn, nhưng mình thấy họ nấu không được ngon lắm.
Mình đi giúp họ đây.”
“Được rồi.” Nam Khuê gật đầu.
Nằm trên giường, rõ ràng cô rất buồn ngủ và mệt mỏi.
Nhưng cô lại không muốn ngủ chút nào.
Cho dù đã cố gắng nhắm mắt nhưng vẫn không tài nào ngủ nổi.
Có thể nói, chỉ cần cô nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên dung mạo và giọng nói của Kiến Thành, nhất là khi anh đứng trước mặt cô và nói mình tên là “Cố Mạc Hàn”, nói rằng mình đã có vị hôn thê, còn nắm rất chặt bàn tay của người phụ nữ kia.
Hình ảnh đó, cứ hiện đi hiện lại trong tâm trí cô.
Khoảng một giờ sau, Đông Họa và hai người kia đã làm cơm xong liền gọi Nam Khuê xuống ăn cơm.
“Họa Họa, thực xin lỗi, mình biết cậu đã vì mình mà bận rộn rất nhiều, nhưng hiện tại mình thật sự không có cảm giác ngon miệng, hoàn toàn không muốn ăn uống gì cả.”
Đông Họa lo lắng nhìn cô: “Nhưng hôm nay cậu còn chưa ăn miếng cơm nào.
Em bé trong bụng bây giờ đã lớn, cần phải có nhiều dinh dưỡng hơn.
Câu nên cố gắng ăn một chút nhé.”
“Được rồi, mình hiểu rồi.” Nam Khuê gật đầu.
Cô cùng Đông Họa đi xuống, trên bàn đã bày sẵn một bàn ăn phong phú.
Nhưng vừa mới cắn một miếng, Nam Khuê đã nôn mửa rất dữ dội.
Sau khi nôn xong, cô gần như ngã quỵ, bụng lại càng trống rỗng, không còn chút thức ăn nào trong đó cả.
Nam Khuê vừa nôn xong thì đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...