Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


“Thiếu phu nhân, cô sẽ cảm mất, cô còn đang mang thai!”
Lời nhắc nhở của Trần Tranh khiến Nam Khuê tỉnh táo trở lại.

Đúng vậy, nếu không cô thật sự muốn dầm mưa mà đi vào.

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở!” Nam Khuê chua xót cười nói.

“Đã muộn rồi, anh có thể đưa tôi vào không?”
Trần Tranh lập tức che mưa cho Nam Khuê, đi cạnh cô vào sảnh.

Trời vẫn mưa phùn, mưa vẫn rơi như cũ.

Nhưng lúc Nam Khuê vào sảnh thì toàn thân đều khô ráo, ngay cả trên vai cũng không dính chút nước mưa nào.

Mà nửa người Trần Tranh gần như ướt đẫm.

“Quần áo anh đều ướt cả rồi, để tôi nói dì Chu lấy cho anh một chiếc khăn khô rồi mang quần áo anh đi sấy khô.” Nam Khuê nói.

“Cảm ơn thiếu phu nhân.”
Yết hầu Trần Tranh nhấp nhô, trái tim cảm thấy ấm áp.

Đến phòng ngủ Nam Khuê mới phát hiện hai đứa nhỏ đã ngủ, chắc là dì Chu dỗ hai bé ngủ.

Cô cởi áo khoác trên người ra, chuẩn bị vào tắm nước nóng.

Lúc cầm áo khoác, hai tay cô giữ mãi không muốn buông ra.

Nhưng dù có nhớ thì đây cũng chỉ là một chiếc áo khoác.


Nếu như có thể, cô hi vọng ở bên cạnh cô lúc này là người chứ không phải một món quần áo.

Cô muốn là anh, là anh ở bên cạnh cô!
Nam Khuê cầm áo khoác, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.

Lúc này Tiểu Tư Mặc đột nhiên xuống giường, sau đó đi chân trần đến cạnh Nam Khuê.

Cậu bé ôm chặt lấy cô, đồng thời mềm mại hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Nhìn áo của Lục Kiến Thành, bé lại hỏi: “Có phải mẹ nhớ cha không, con cũng nhớ cha.”
Nam Khuê đau lòng xoa đầu bé, sau đó ôm bé vào lòng.

Một lúc lâu sau, sau khi tâm trạng bình phục, cô hỏi: “Sao Tư Mặc lại dậy rồi?”
“Con khát nước, con muốn uống nước.”
“Được, vậy con chờ một chút, mẹ lấy nước cho con.”
Tiểu Tư Mặc lắc đầu nói: “Không cần đâu mẹ, mẹ có em gái nên không tiện, con tự đi rót là được rồi.”
“Được, vậy Tư Mặc cẩn thận, uống nước xong lên giường ngủ tiếp nhé, mẹ tắm xong sẽ ngủ với các con.”
“Vâng, mẹ, lúc mẹ tắm phải cẩn thận, đừng ngã đó nha!” Tiểu Tư Mặc cẩn thận dặn dò.

Ngày hôm sau khi Nam Khuê vừa tỉnh lại.

Đột nhiên Tư Mặc và Niệm Khanh lại gần, mỗi bé hôn lên mặt cô một cái.

Nam Khuê không kịp phản ứng, ngây người nhìn hai bé.

“Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!”
Hai đứa nhỏ đồng thanh nói.

Lúc này Nam Khuê mới phản ứng kịp, hóa ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, hôm nay đã là sinh nhật của cô.

Nếu như không có hai bé nhắc nhở thì chắc chắn cô đã quên mất.

Nói thật cô căn bản không có tâm trạng tổ chức sinh nhật.

Nhưng Niệm Khanh và Tư Mặc lại kéo cô đến trước tủ quần áo.

Ngón tay trắng nõn của Tiểu Niệm Khanh đảo qua ngăn tủ, sau đó lấy một chiếc váy ra: “Mẹ, mẹ mau nhìn đi, đây là váy con chọn cho mẹ đó, mẹ có thích không?”
Kiểu dáng chiếc váy rất đẹp, màu vàng nhạt, phần eo thoải mái, cho dù cô có mang bụng bầu lớn cũng không thấy béo chút nào.

“Mẹ, mẹ mau đi thay quần áo đi, con và em trai chờ mẹ ở ngoài.”
Tiểu Tư Mặc đưa váy cho Nam Khuê, sau đó thúc giục cô vào phòng thay quần áo.

Thay xong quần áo, Nam Khuê nhìn bản thân trong gương.

Dù sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng cô vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi.

“Niệm Khanh, Tư Mặc, mẹ thay xong rồi, hai đứa nhìn xem!”
Hai bạn nhỏ nghe thấy vậy thì lập tức xoay người.

Khi nhìn thấy Nam Khuê, hai đứa bé cười khen ngợi: “Oa! Mẹ thật xinh đẹp, bộ váy này rất hợp với mẹ!”
“Mẹ, vậy chúng ta mau đi thôi!”

Nam Khuê kinh ngạc: “Chúng ta đi đâu cơ?”
“Đương nhiên là tổ chức sinh nhật cho mẹ rồi, chú Chu và dì Họa Họa đã đặt xong nhà hàng, nhiệm vụ của chúng con là mang mẹ đến.”
Thấy dáng vẻ phấn khởi của các con, Nam Khuê gật đầu: “Được.”
Lúc họ đến nhà hàng vẫn còn khá sớm, Chu Tiễn Nam và Đông Họa còn chưa đến.

Lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào.

“Xin hỏi, cô Nam Khuê đến rồi sao?”
“Là tôi.”
“Cô Nam Khuê, đây là đồ của cô, có người nhờ tôi giao cho cô.”
“Được, cảm ơn anh.”
Nam Khuê nói cảm ơn rồi nhận lấy, nhưng cô không mở ra.

Lúc này Niệm Khanh và Tư Mặc có chút vội vàng: “Mẹ, sao mẹ không mở ra?”
Thấy đôi mắt to của hai bé đều là sự chờ mong và tò mò, Nam Khuê đưa tay mở ra.

Sau khi mở từng lớp giấy gói đi, khi thấy thứ ở bên trong, khóe mắt cô trở nên ướt át, nước mắt lập tức rơi xuống.

Món quà này không phải thứ gì khác mà là bức tranh vẽ Lục Kiến Thành.

Mặc dù vẽ không quá tinh xảo, có một số chỗ còn khá thô ráp nhưng Nam Khuê chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được đây là Kiến Thành của cô.

Cô xoay người nhìn hai bảo bối nhỏ của mình, cô ôm hai đứa bé vào ngực: “Là hai con tặng cho mẹ đúng không?”
“Mẹ, tụi con biết mẹ rất nhớ cha, nếu chúng con đã không thể thay thế cha ở bên cạnh mẹ thì tặng cha cho mẹ là tốt nhất.”
“Mẹ, mẹ thấy tranh của cha sẽ dễ chịu hơn, đúng không?”
Nam Khuê dùng sức gật đầu, sau đó cô nói: “Thật xin lỗi, là mẹ không để ý đến các con.”
“Các con đều rất tuyệt, người nên xin lỗi là mẹ mới đúng.”
Đông Họa nhanh chóng đến.

Nhưng không hiểu sao Chu Tiễn Nam lại mãi không đến.

Không chỉ như vậy mà Đông Họa gọi mấy cuộc cũng không có người nghe.

Một lúc sau đồ ăn đã được mang lên.

Đúng lúc này, điện thoại của Đông Hạo vang lên.


Thấy người gọi là Chu Tiễn Nam, cô ấy lập tức nói: “Anh Chu, anh đến đâu rồi, chúng tôi đang chờ anh.”
“Họa Họa, cô nghe tôi nói, hôm nay là sinh nhật Khuê Khuê, mấy người không cần chờ tôi, trước tiên cô cùng cô ấy ăn trưa, sau đó để cô ấy cắt bánh gato, nhất định phải cho cô ấy một buổi sinh nhật vui vẻ.”
“Ăn cơm xong cô nói người đến đón Niệm Khanh và Tư Mặc về, hai người ở nhà hàng chờ tôi.”
“Hai tiếng sau tôi sẽ đến.”
Đông Họa chỉ cảm thấy ngạc nhiên, cô ấy vừa định hỏi vì sao thì điện thoại đã ngắt kết nối.

Cô ấy nhìn Nam Khuê, khó xử nói: “Khuê Khuê, hình như bên phía anh Chu đang có chuyện gấp, anh ấy nói hai tiếng sau mới đến được, nói chúng ta ăn cơm và cắt bánh trước, không cần chờ anh ấy.”
Nam Khuê suy nghĩ rồi nói: “Vậy được, chúng ta ăn trước, nếu anh ấy đã có nhiệm vụ thì chúng ta cũng không cần khiến anh ấy cảm thấy áp lực, chúng ta ăn trước anh ấy sẽ yên tâm hơn, nếu như cứ chờ anh ấy thì có thể sẽ càng khiến anh ấy lo hơn.”
“Được.”
Ăn cơm xong, Đông Họa ở bên cạnh cắm nến cho Nam Khuê cầu nguyện, sau đó cô cắt bánh gato.

Ăn xong bánh gato, Niệm Khanh và Tư Mặc được dì Chu đón về nhà.

Nam Khuê cảm thấy kì lạ: “Họa Họa, có phải cậu có lời muốn nói với mình không? Sao lại cứ thần thần bí bí thế?”
Đông Họa gật đầu: “Khuê Khuê, không phải mình mà là anh Chu.”
Cô ấy nhìn đồng hồ: “Anh Chu chắc sắp đến rồi, chúng ta kiên nhẫn chờ một lúc.”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị ai đó đẩy ra.

Chu Tiễn Nam và Lâm Tiêu cùng đi vào.

Thấy hai người họ đi cùng nhau, Nam Khuê cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Tiễn Nam, anh và Lâm Tiêu có chuyện gì vậy?” Sao lại cùng nhau đến thế nay.

Nhưng Nam Khuê còn chưa nói hết thì Chu Tiễn Nam đã cắt lời cô.

“Khuê Khuê, chúng tôi tìm được Lục Kiến Thành rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui