“Không phải anh nói khăn lụa này là thứ mẹ anh để lại cho anh sao? Không được, tôi không thể lấy lau nước mắt được, cho tôi mượn khăn tay là được rồi.”
Trần Tranh có chút vụng về nói: “Tôi không mang khăn tay theo, không sao, cô cứ dùng cái này lau đi.”
Nói xong anh ta mạnh mẽ nhét khăn lụa vào tay Nam Khuê.
Dù sao đây cũng là đồ mẹ người ta để lại, Nam Khuê đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà dùng được.
“Trần Tranh, cảm ơn anh!”
Nói rồi Nam Khuê dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt.
“Thiếu phu nhân, nhìn trời có lẽ sẽ lập tức mưa, tôi đưa cô vào!” Trần Tranh khuyên.
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn, sắc trời đúng là vô cùng u ám, không khí cũng trở nên buồn bực nặng nề.
“Trời sắp mưa rồi, như vậy đi, anh cứ về trước đi, tôi muốn một mình ngồi ở đây một lát nữa.”
Trần Tranh không nhúc nhích, trong mắt là sự lo lắng.
“Yên tâm đi, nơi này là nhà họ Lục, những người khác không vào được, tôi ở đây rất an toàn.” Nam Khuê nói.
“Nếu thiếu phu nhân muốn ở lại đây thì tôi ở lại với cô.”
Trần Tranh vẫn kiên trì như trước.
Nam Khuê không vào nhà là có lí do.
Niệm Khanh và Tư Mặc thông minh như vậy, nếu bây giờ cô vào thì hai đứa nhỏ sẽ phát hiện được sự ưu thương của cô.
Mặc dù hai đứa bé còn nhỏ, nhưng có lẽ trong lòng đã biết cha mình có khả năng xảy ra chuyện.
Nhưng vì không muốn cô lo lắng nên mới cố kiềm chế không hỏi cô.
Ngồi một lúc, có thể do quá buồn ngủ nên Nam Khuê chống một tay vào đầu ngủ thiếp đi.
Nhưng cô vừa nhắm mắt mới được một lúc, trời đã truyền đến vài tiếng sấm, sau đó là sét.
Xem ra trời sắp mưa rồi.
Dù vậy nhưng Nam Khuê vẫn ngủ như cũ, cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Xem ra đúng là vô cùng mệt mỏi.
“Thiếu phu nhân…” Trần Tranh đi đến, nhẹ nhàng gọi cô một câu.
Nam Khuê vẫn nhắm chặt hai mắt, ngủ say như cũ.
“Thiếu phu nhân, cô dậy đi, trời sắp mưa rồi.” Trần Tranh lại nói.
Nhưng vẫn không có tiếng trả lời như cũ.
Lúc này đã có hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, trời đã mưa nhỏ.
Không cẩn thận chú ý thì có khả năng sẽ không phát hiện được.
Nhưng nhìn thế này thì có khả năng sẽ mưa lớn.
Lúc này, ánh mắt Trần Tranh nhìn về phía chiếc ô che nắng bên cạnh.
Anh ta vội vàng chạy đến, trực tiếp khiêng chiếc ô đó đến cái ghế dài Nam Khuê đang ngủ.
Kết quả vừa mở dù ra thì mưa đã rơi.
Mưa không quá lớn nhưng hạt mưa rất dày, giống như từng tia nhỏ, bị gió thổi lại tung ra như sương mù.
Gió nhẹ nhàng thổi làm lay động vạt váy của Nam Khuê.
Thấy cô ăn mặc đơn giản, Trần Tranh gần như lập tức cởi áo khoác trên người ra.
Nhưng mà lúc anh ta vừa muốn đắp áo của mình lên người cô thì như lập tức bừng tỉnh lại, vội vàng thu áo khoác lại.
Anh ta đội mưa chạy thẳng vào sảnh lớn.
Dì Chu nhìn thấy anh ta thì lập tức sốt ruột: “Thiếu phu nhân đâu? Sao cậu lại một mình quay về?”
“Thiếu phu nhân ngủ thiếp đi mất, có áo khoác thiếu gia ở đây không? Tôi lấy một cái đắp cho thiếu phu nhân.”
“Có, cậu chờ một chút, tôi lập tức đi lấy.”
Dì Chu nhanh chóng mang áo xuống, bà ấy đưa một chiếc áo khoác dài cho Trần Tranh: “Mưa rơi dày, cậu đừng làm ướt, không khi đắp cho thiếu phu nhân sẽ khiến cô ấy lạnh.”
“Dì Chu yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý.”
Trần Tranh miễn cưỡng che chắn rồi lập tức chạy đi.
Nam Khuê vẫn còn nhắm mắt ngủ, gió nhẹ thổi, lúc Trần Tranh đi qua, mấy cánh hoa theo gió rơi xuống bên cạnh cô.
Cánh hoa như cánh bướm, lượn nhẹ vài vòng rồi mới rơi xuống.
Có mấy cánh hoa rơi trên ghế dài, có mấy cánh rơi xuống người cô, có mấy cánh hoa hồng rơi lên tóc cô.
Cánh hoa đỏ đỏ rơi lên mái tóc đen dài càng khiến cô dịu dàng hơn.
Giờ phút này, Nam Khuê như một tiên nữ dựa vào ghế ngủ.
Mặc dù mang thai nhưng nhìn cô không mập lên chút nào, ngược lại càng có chút dịu dàng không thể tả rõ.
Trần Tranh lập tức dừng bước, anh ta không khỏi ngây người nhìn.
Thời gian như dừng lại, giây phút này, trái tim anh ta không theo điều khiển mà cứ như vậy loạn nhịp.
Ngay cả việc anh ta cần làm bây giờ là gì anh ta cũng đều không nhớ rõ.
Mãi đến khi có một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Tranh mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Trần Tranh nâng chân đi qua, anh ta cúi người, cẩn thận từng li từng tí đắp áo trong tay lên người Nam Khuê.
Cảm nhận được sự ấm áp, khuỷu tay Nam Khuê hơi động đậy, nhưng cô chỉ điều chỉnh tư thế nằm một chút rồi ngủ tiếp.
Một lát sau gió dần thổi mạnh hơn.
Mưa phùn lất phất bay.
Thấy vậy, Trần Tranh lập tức đứng dậy lấy ô che mưa, anh ta đi sang một bên nghiêng dù che mưa, dáng người thẳng tắp đứng yên, dùng áo khoác của mình che tất cả mưa gió.
Nam Khuê nằm ở góc khuất, vì có bức tường người này che chắn nên cô càng cảm thấy ấm hơn.
Mưa cứ tí tách rơi.
Trước kia Trần Tranh ghét nhất là trời mưa, vì không chỉ mặt đất bị ướt mà tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng giờ phút này, khi nhìn người được mình che chở phía sau, anh ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Trận mưa này dường như càng rơi càng khiến người khác thích thú.
Không khiến người ta chán ghét chút nào.
Ánh mặt trời mông lung như sương như khói chiếu lên khuôn mặt của cô khiến cô càng trở nên mỹ lệ hơn, giống như một cảnh đẹp bước ra từ tranh vậy.
Bức tranh này quả thật vô cùng đẹp.
Trần Tranh không nhịn được mà cầm điện thoại lên chụp, sau đó xem bức ảnh như vật quý mà lưu vào album.
Lúc Nam Khuê tỉnh lại, mưa đã nhỏ hơn nhiều.
Vì nằm lên cánh tay nên vừa cử động đã thấy cánh tay nhức mỏi vô cùng.
Lúc này ánh mắt cô nhìn về phía áo khoác trên người.
Thấy Trần Tranh chỉ mặc áo trong, không mặc áo khoác đứng bên cạnh, cô vội vàng hốt hoảng đứng dậy.
Nghe thấy tiếng động, Trần Tranh lập tức xoay người lại.
.
truyện teen hay
“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?”
“Cảm ơn áo của anh.” Nam Khuê cuống quýt đưa áo khoác trên người mình cho anh.
Biết cô hiểu lầm, Trần Tranh lập tức giải thích: “Thiếu phu nhân, đây không phải áo khoác của tôi, đây là áo khoác của thiếu gia.”
“Kiến Thành?” Nam Khuê kinh ngạc.
Đồng thời cô chăm chú nhìn kĩ áo khoác trên người mình, lúc này cô mới phát hiện đây đúng là áo khoác của Kiến Thành.
“Sao áo khoác của anh ấy lại ở đây?”
“Tôi thấy cô ngủ say quá, sợ cô lạnh nên nói dì Chu mang đến rồi đắp cho cô.”
“Hóa ra là vậy, cảm ơn anh, Trần Tranh.”
Dứt lời, Nam Khuê yêu quý nâng chiếc áo khoác trên người lên.
Sau đó cô mở ra rồi mặc vào.
Vì là áo khoác dài nên khi Nam Khuê mặc vào đã đến mắt cá chân, áo khoác to dường như bọc cả cơ thể của cô lại.
Bên ngoài mưa phùn vẫn rơi.
Nam Khuê đột nhiên nhớ đến lúc tuyết rơi ngày trước.
Khi đó anh mặc chiếc áo này, dịu dàng đứng trước mặt cô, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, mở rộng vòng tay trao cho cô chiếc ôm ấm áp.
Mà cô như con thỏ nhỏ, vui vẻ hoạt bát chạy vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.
Nhưng hôm nay cảnh còn người mất.
Tất cả sự tốt đẹp cũng không còn tồn tại.
Thấy Nam Khuê đột nhiên đi vào trong làn mưa, Trần Tranh lập tức chạy đến che ô cho cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...