Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


Nhưng cô còn chưa nói xong thì người phụ nữ kia đã hung dữ cắt lời cô: “Còn cái thứ nghiệt chủng trong bụng cô nữa, lập tức xử lí sạch sẽ cho tôi.”
“Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện chồng tôi có con riêng ở ngoài, nếu như cô không nỡ thì để tôi xử lí thay cô.”
Lúc này người đàn ông kia cầm tách trà trên bàn giội thẳng lên người người phụ nữ kia.

Nước lạnh khiến người phụ nữ kia lập tức bình tĩnh lại.

Người đàn ông kia cũng nói ngay: “Lập tức xin lỗi cô gái này ngay đi, anh căn bản không quen cô ấy, vừa rồi cô ấy đến hỏi đường.”
Người phụ nữ kia rõ ràng không tin.

Nam Khuê lau sạch rượu đỏ trên mặt, cô đang định nói gì đó.

Đúng lúc này Trần Tranh xách túi chạy vội vào.


Khi thấy dáng vẻ của Nam Khuê, anh ta lập tức cởi áo ra khoác lên cho cô, đồng thời nói: “Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này người phụ nữ kia mới bán tin bán nghi, cảm thấy có khả năng mình đã nhìn nhầm người.

Người đàn ông kia vừa nói lời xin lỗi vừa giải thích lại chuyện kia một lần nữa.

Trần Tranh cũng không chịu thua, anh ta cầm một chai rượu vang khác, trực tiếp đổ thẳng lên đầu người phụ nữ kia.

“Cô nên mong thiếu phu nhân của chúng tôi không bị sao, nếu như cô ấy và đứa bé trong bụng cô ấy có việc gì thì tôi sẽ tuyệt đối không tha cho cô.”
Nói xong Trần Tranh bảo vệ Nam Khuê rời đi.

Vì trên người rất bẩn nên Nam Khuê vào trong nhà vệ sinh lau qua một chút, sau đó cô thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.

Nhưng cho dù như vậy, lúc ngồi trên xe quay về, Nam Khuê yên lặng một cách kì lạ.

Cô chỉ lẳng lặng ngồi đó, toàn bộ quá trình không nói một lời.

Trần Tranh nhìn mà thấy luống cuống.

Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa mà nói: “Thiếu phu nhân, nếu như cô cảm thấy chưa hết giận thì bây giờ chúng ta quay lại…”
Nam Khuê lắc đầu: “Không phải, không liên quan đến cô ấy.”
Nói xong cô vẫn trầm mặc.

Lúc về đến nhà, thời tiết đã vô cùng âm u.


Nhưng Nam Khuê không muốn vào nhà, cô nói cô muốn đi dạo trong vườn một chút.

Trần Tranh biết mình không khuyên nổi, anh ta nói: “Thiếu phu nhân, vậy tôi đi cùng cô, cô có gì phân phó cứ gọi tôi.”
“Ừm.”
Đi trong vườn một lúc, Nam Khuê ngồi xuống ghế dài.

Lúc nhìn Trần Tranh, đột nhiên cô nói: “Anh có biết vì sao tôi đột nhiên khó chịu không?”
Trần Tranh đi đến bên cạnh cô, không biết nên trả lời như thế nào.

Nam Khuê tiếp tục: “Tôi khó chịu không phải vì bị người khác bắt nạt, mà là lúc tôi bị người khác bắt nạt, anh ấy cũng không còn ở bên cạnh để làm chỗ dựa, để bảo vệ tôi.”
“Nếu như hôm nay Kiến Thành ở bên cạnh tôi, anh ấy tuyệt đối sẽ không để tôi bị bắt nạt, anh ấy càng sẽ không để cho tôi bị người khác mắng là hồ ly tinh.”
“Trần Tranh, anh biết gì không? Tôi rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh ấy.”
“Vì sao chứ? Chúng tôi đã nắm tay nhau đi qua nhiều mưa gió như vậy, đã sắp có thể một nhà hạnh phúc bên nhau, có thể trở thành một gia đình vô cùng hạnh phúc, nhưng tại sao lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy chứ?”
“Tôi vẫn luôn chắc chắn, tôi cảm thấy anh ấy không hề rời đi, nhưng đến bây giờ tôi cũng không rõ nữa.”
“Kiến Thành, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh mau về đi, có được không?”
“Em không chịu nổi, em thật sự không chịu nổi nữa, mỗi giây mỗi phút không có anh bên cạnh em đều cảm thấy rất khó chịu.”
“Em van xin anh, anh mau quay về đi, có được không?”

Nói đến câu cuối, nước mắt Nam Khuê đã rơi đầy mặt.

Trần Tranh chỉ có thể đau lòng đứng nhìn cô, giờ phút này anh ta mới phát hiện mình thật ngốc, ngay cả một câu an ủi cũng không nói được.

Anh ta thật sự quá ngu ngốc.

Thấy nước mắt lăn trên gò má cô, anh ta lập tức tìm khăn tay trên người.

Không biết vì sao mà sờ qua sờ lại cũng không thấy khăn tay.

Cuối cùng anh ta chỉ có thể lấy khăn lụa trong âu phục ra, cẩn thận đưa cho Nam Khuê: “Thiếu phu nhân, khóc nhiều không tốt, cô còn đang mang thai nữa, khóc lâu sẽ đau mắt, cô mau lau đi!”
Nam Khuê ngẩng đầu, khi ánh mắt nhìn thấy chiếc khăn lụa kia thì vô cùng kinh ngạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui