Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


“Nam Khuê, ai cho em dùng giọng điệu này…” Lời Lục Kiến Thành còn chưa nói xong.

Bỗng nhiên tài xế phanh gấp lại.

Nam Khuê bị đụng vào trong ngực Lục Kiến Thành, trước mắt trực tiếp nổ đom đóm khiến cô hoa mắt.
Cũng may Lục Kiến Thành dùng tay bảo vệ cô, nếu không đầu thật sự cô nở hoa rồi.

Tài xế liên tục xin lỗi: “Xin lỗi Lục tổng.”
“Nghiêm túc lái xe.” Lục Kiến Thành lạnh nhạt ném ra một câu rồi lại quay sang nhìn Nam Khuê: “Ai cho em nói chuyện như vậy?”
“Chồng à là anh tự bảo người ta cầu xin anh mà!” Nam Khuê lại tiếp tục dùng giọng điệu làm nũng nói.
Kết hôn hơn hai năm rồi, hình như đây là lần đầu tiên cô làm nũng với Lục Kiến Thành.

Lúc trước vì sợ anh không thích, sợ anh nghĩ rằng bản thân đang làm quá, thế nên cô đều nhịn lại.
Bây giờ nghĩ hai người cũng sắp ly hôn rồi nên lá gan của cô cũng to hơn nhiều.

Dù anh có không thích thì cũng là lần cuối cùng rồi.
“Ngồi yên.” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê.

Nam Khuê lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh.

“Sau này nói chuyện cẩn thận.” Anh dặn lại.
“Ừm.”

Anh nghe Nam Khuê trả lời hình như có chút không vừa lòng: “Ừm cái gì mà ừm, nghe thấy rõ chưa.”
“Nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy rồi cũng vô dụng, quan trọng là phải nhớ kĩ.

Đặc biệt là không được dùng giọng điệu như thế này để nói với người đàn ông khác.” Lục Kiến Thành lại nói.
Nói xong bản thân anh cũng không nhịn được mà tự mắng mình một cậu, Lục Kiến Thành, mày đang làm cái gì vậy? Quả thực là phát điên rồi! Chúng mày đã chuẩn bị ly hôn rồi, sau khi ly hôn cô ấy muốn làm nũng với ai mày có thể quản được chắc?
Anh bực bội nới lỏng cravat, lúc này anh mới thấy hít thở thoải mái hơn chút.
Khi bôi thuốc, động tác của Lục Kiến Thành rất mềm mại.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên vùng gáy Nam Khê, khiến cô thấy ngứa ngáy tựa như đang dùng một chiếc lông vũ để bôi thuốc vậy.
Đặc biệt là hơi thở của anh đều phả xuống bên vành tai khiến cô nói không nên lời.

Nam Khuê không khỏi run nhẹ.

Ngón tay Lục Kiến Thành cũng trở nên run rẩy.
Ánh mắt anh tối lại sắc lạnh khiến người ta không nhìn ra đang có cảm xúc gì.

Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Nam Khuê nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Tới khu vực đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ, Lục Kiến Thành đột nhiên nói.

“Rẽ trái, đến cửa hàng.”
Nam Khuê thắc mắc: “Hôm nay anh không đến công ty à?”
“Tiệc mừng thọ của ông nội tổ chức sớm, chúng ta còn chưa chuẩn bị quà mừng.”

Anh giải thích một chút, Nam Khuê lập tức hiểu ra, gật đầu: “Em đi cùng anh.”
Hai người trực tiếp đi tới tầng bán đá quý, vừa bước tới tiệm liền truyền tới một giọng nói mềm mại: “Kiến Thành!”
Nam Khuê quay người lại liền nhìn thấy Phương Thanh Liên.

Thoáng chốc cô đột nhiên thấy sửng sốt.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cô cũng không dám tin vào mắt mình.
Bởi vì cô nhìn thấy rõ ràng Phương Thanh Liên đang ngồi trên xe lăn.

Sao có thể? Cô ta bị gãy chân?
Cô chưa từng nghe ai nói Phương Thanh Liên bị gãy chân hết, không phải cô ta học múa hay sao?
Nam Khuê quả thực như bị sét đánh, ngơ ngác đứng đó, hồi lâu sau cũng chưa phản ứng lại.

Đến khi giọng nói Lục Kiến vang lên: “Sao lại đến đây rồi? Trong trung tâm thương mại mở điều hoà rất thấp, mặc ít như vậy có lạnh không?”
Vừa nói anh vừa cởi áo trên người xuống khoác lên mình Phương Thanh Liên.

Cô ta ngượng ngùng nhìn về phía Nam Khuê: “Thật ra không lạnh, anh ấy à, lại quá căng thẳng rồi, sợ tôi bị cảm.”
Những lời này rõ ràng là cố ý nói cho cô nghe.

Nam Khuê cúi thấp đầu không nói lời nào.


Phương Thanh Liên lại nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Nghe nói tiệc mừng thọ của ông nội tổ chức sớm, em muốn tặng ông một bài múa làm quà mừng, đúng lúc anh ở đây rồi, anh biết ông nội thích gì nên có thể cùng em nhảy không?”
“Được!”
Phương Thanh Liên lập tức vui vẻ nở nụ cười, tự như một cô gái dịu dàng.
“Tiểu Mãn, tôi có hơi khát, đưa nước cho tôi.”
“Âyy da xin lỗi tiểu thư, nước trong bình giữ nhiệt đã uống hết rồi, để em gọi điện thoại bảo họ mang tới một bình.”
Lục Kiến Thành lập tức nói: “Đưa tới phải đợi đến khi nào, để tôi đi lấy, mọi người ở đây đợi một chút.” Sau đó anh nhìn về phía Nam Khuê: “Tôi đi một chút rồi về.”
“Được!” Nam Khuê gật đầu.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi Phương Thanh Liên cũng đẩy Tiểu Mãn rời đi.

Nháy mắt chỉ còn lại hai người cô và Phương Thanh Liên ở lại.

Nam Khuê giật giật khóe miệng, vừa muốn mở lời thì Phương Thanh Liên liền bước lên trước một bước:
“Anh ấy chính là như thế, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến tôi, bất kể chuyện lớn nhỏ gì đều tận lực mà làm.

Tôi cũng từng nói với anh ấy, mấy chuyện như vậy chỉ cần giao cho trợ lý bên cạnh làm được, nhưng Kiến Thành nói anh ấy không yên tâm.”
Cho dù không muốn nghe chuyện tình cảm của bọn họ nhưng những lời này vẫn bất giác mà lọt vào đầu Nam Khuê.

Lục Kiến Thành thực sự rất tỉ mỉ.
Kết hôn hai năm, ngày sinh nhật cô, những ngày kỉ niệm lớn nhỏ, cả những ngày lễ anh cũng chưa từng bỏ qua.

Chỉ có điều mỗi lần đều là Lâm Tiêu chuẩn bị.

Anh chưa lần nào tự tay thực hiện hết.
Mà Phương Thanh chỉ là đi thêm nước nóng vào bình giữ nhiệt thôi, anh ấy cũng tự tay làm.

Quả nhiên, không so sánh thì sẽ không có đau thương.


Nam Khuê à Nam Khuê, mày thật sự là thất bại thảm hại rồi.
Hai người im lặng một hồi, Phương Thanh Liên liền mở miệng nói trước: “Nói chuyện?”
“Ừ.” Nam Khuê gật đầu.
Thấy cô vẫn luôn nhìn chân cô ta, Phương Thanh Liên liền chủ động nói: “Xem ra cô thật sự không biết gì.”
Nam Khuê lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe ai nói, chân cô sao lại thành thế này? Kiến Thành không nói tôi biết.”
“Kiến Thành đương nhiên không nói cho cô.” Giọng nói Phương Thanh Liên trở nên kích động.

Hoặc là nhận ra cô thở dài một hơi, lập tức khống chế cảm xúc: “Xin lỗi, tôi có chút kích động.”
“Không chỉ là Kiến Thành, cả cái Lục gia sợ rằng cũng không có ai dám nói cho cô biết.”
“Tại sao?”
“Ông nội Lục ở Lục gia là người có uy quyền nhất, ông đã ra lệnh thì ai dám chống lại?”
Thấy Nam Khuê không hiểu, Phương Thanh Liên tiếp tục.

“Lục gia bảo vệ cô quá chặt rồi, đặc biệt là ông nội Lục, Nam Khuê à cô có biết không, tuy cô xuất thân từ một gia đình nhỏ không có bối cảnh gì, nhưng thật sự số mệnh cô cũng quá tốt.
Ông nội Lục để cô trở thành cháu dâu của mình, chính là vì mẹ cô cầu xin bọn họ cứu mạng? Thậm chí có lúc tôi suy nghĩ, nếu như người đi cầu xin họ là mẹ tôi, thì có phải kết cục của tôi với Kiến Thành sẽ không giống như thế này, tôi có thể như ước nguyện mà gả cho anh ấy?”
Trong lòng Nam Khuê đột nhiên hiện lên chút dự cảm không tốt.

Không biết vì sao, cô cảm thấy có chuyện gì đó mà cô không biết đang dần hé lộ ra, từng tầng từng tầng dần nứt toác.
“Cô nói những lời này là có ý gì?” hơi thở của Nam Khuê dần trở nên gấp gáp.
“Năm đó, ông nội Lục làm mối cô với Kiến Thành, ông muốn để Kiến Thành cưới cô nhưng Kiến Thành căn bản không đồng ý, hai người giằng co rất lâu, nhưng dù gì Kiến Thành vẫn còn trẻ tuổi, quyền lực Lục gia đều ở trong tay ông Lục, ông ấy dùng hết mọi cách để ép Kiến Thành, cuối cùng thì Kiến Thành cũng không thể chống lại được, chỉ có thể ép mình cưới cô.”
“Không, cô nói dối.” Nam Khuê đột nhiên giống như một con nhím phản kháng mãnh liệt.

Cô không có cách nào để chấp nhận, hôn nhân của cô lại là một chiến trường giết người không thấy máu.
Phương Thanh Liên im lặng cười: “Những chuyện tôi nói đều là sự thật, năm đó Kiến Thành vì bảo vệ tôi mới cưới cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui