Tuy biết rõ anh ấy chọn mình không phải vì tình yêu, nhưng trong lòng Nam Khuê vẫn không nhịn được mà đập loạn một hồi.
Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, cảm ơn sự lựa chọn của anh.
Cũng cảm ơn anh đã không do dự.
Có thể là do mang thai, trên đường về, ngồi một lúc Nam Khuê đã gật gù buồn ngủ.
Lục Kiến Thành duỗi cánh tay ra, để cô dựa đầu vào trong lồng ngực mình: “Nếu như buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
“Được.” Nam Khuê nhẹ nhàng rúc vào ngực anh, nhắm hai mắt lại.
Trên mặt cô tỏ ra rất bình tĩnh nhưng chỉ có cô mới biết hiện giờ trong lòng cô sớm đã rối tinh rối mù lên rồi.
Cô không biết quyết định hôm nay của bản thân rốt cuộc là đúng hay sai.
Cũng không biết anh có thể buông tay Phương Thanh Liên thật hay không.
Nhưng giống với những lời mà cô đã nói với Niệm Niệm, vì em bé cô muốn cố gắng một chút, cố gắng lần cuối cùng.
“Lục Kiến Thành à Lục Kiến Thành, em đã trao tất cả mọi thứ cho anh rồi, hy vọng anh sẽ không để em trắng tay.” Cô thầm nói trong lòng.
…
Nam Khuê biết chắc chắn Phương Thanh Liên sẽ không ngồi yên nữa.
Cô đoán đúng rồi, Phương Thanh Liên nhất định sẽ tìm tới cô.
Nhưng cô không ngờ được lại nhanh tới vậy.
“Nam Khuê, gặp mặt đi!” khi Phương Thanh Liên gọi điện thoại cho cô, không vòng vo mà nói ngay vào điểm chính.
“Nếu như cô tìm tôi vì muốn khuyên tôi ly hôn thì không cần thiết đâu, Kiến Thành đã nói rõ ràng với cô rồi, tôi không cần thiết phải nhắc lại một lần nữa.”
“Cô sai rồi, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn hẹn cô ra uống trà mà thôi.”
Câu trả lời của Phương Thanh Liên quả thật là điều Nam Khuê không ngờ tới.
“Tôi không rảnh.” Nam Khuê trực tiếp từ chối.
“Tôi đang ở tiệm café lần trước, nếu như cô không tới, thì tôi sẽ tới nhà tìm cô, cô tự xem xét mà làm đi.”
Nam Khuê không còn gì để nói, chỉ có thể thay đồ rồi gọi xe đến đó.
Khi cô tới, Phương Thanh Liên đã gọi café xong rồi.
Cô ta uống café rồi nở nụ cười dịu dàng, không hề giống một cô gái vừa thất tình chút nào, ngược lại sắc mặt còn rất tốt, luôn treo nụ cười quyến rũ trên mặt.
Nam Khuê nhất thời không phân biệt được trong hộp của cô ta rốt cuộc là thuốc gì, chỉ có thể nâng cao cảnh giác.
Ngay khi cô ngồi xuống, Phương Thanh Liên đưa cho cô một chiếc phong bì.
“Mở ra xem đi.” Cô ta cười nói.
Nam Khuê cầm phong thư kia lên, bên trong là tập tài liệu cứng cứng, cảm giác cầm rất quen thuộc.
Cô đã đoán được chắc bên trong sẽ là anh chụp.
Nếu như cô đoán không nhầm thì bên trong nhất định là ảnh chụp của Phương Thanh Liên và Lục Kiến Thành khi còn ở bên nhau.
Tuy cô sớm đã biết hai người họ từng ở bên nhau, là quan hệ người yêu, cũng từ những người bên ngoài nghe được rất nhiều tình cảm ngọt ngào của hai người họ.
Nhưng mà nghe được là một chuyện.
Khi mọi thứ đều được hiện lên trước mặt cô bằng những tấm ảnh thì lại là một chuyện khác.
Cô thừa nhận bản thân mình không hề bình tĩnh.
Cô cảm thấy khó chịu rồi, cũng đố kỵ rồi.
Nhưng, cô không thể nhận thua được, càng không thể để Phương Thanh Liên phát hiện ra những sợ hãi trong lòng cô.
Cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh cười một cái, sau đó đẩy phong thư đến trước mặt Phương Thanh Liên: “Không cần đâu, tôi cũng đã đoán được rồi.”
“Nếu như đã đoán được rồi, vì sao lại không dám mở ra, Nam Khuê, cô sợ rồi.” Phương Thanh Liên nhìn chằm chằm vào cô, chắc chắn mà nói.
“Buồn cười, tại sao tôi lại phải sợ.”
“Nếu như không sợ thì mở ra đi, Nam Khuê, để tôi xem dũng khí của cô nào.”
Nam Khuê thừa nhận cô bị chọc giận rồi.
Hơn nữa, đột nhiên cô lại nổi điên lên muốn xem những tấm hình kia.
Nhìn xem quá khứ của bọn họ, xem như thế nào là yêu nhau, xem rốt cuộc có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm, có thể khiến Lục Kiến Thành vẫn một mực đối với cô ta nhớ mãi không quên.
“Được, tôi mở.” cô hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế đôi tay đang run rẩy mà xé phong thư ra, sau đó đổ những bức ảnh bên trong ra.
Rất nhiều ảnh chụp, một tập thật dày.
Ảnh đổ ra đều rơi đầy xuống đất, cô cúi xuống liền nhìn thấy những bức ảnh của Phương Thanh Liên và Lục kiến Thành khi ở bên nhau.
Bọn họ lúc đó chắc vẫn còn nhỏ, cả hai đều đang mặc đồng phục.
Có hai người đang sóng vai đứng cùng nhau.
Có hai người đang nhẹ nhàng mỉm cười.
Có hai người đang cùng nhau ngồi ở thư viện đọc sách.
Thậm chí còn có ánh nắng chiếu xuống, Phương Thanh Liên nhón chân hôn Lục Kiến Thành.
Hoá ra giữa hai người họ lại cùng nhau trải qua nhiều thứ tốt đẹp như vậy.
“Nếu như không đủ thì ở nhà tôi vẫn còn rất nhiều.”
“Nam Khuê, rõ ràng cô biết rõ tại sao Kiến Thành lại không ly hôn.
Tôi biết bây giờ cô đang rất đắc ý, nhưng thế thì có sao? Anh ấy có yêu cô không? Một cuộc hôn nhân không có tình yêu thì sẽ hạnh phúc sao?”
“Không cần biết Kiến Thành từ chối tôi như thế nào, nhưng tôi biết, trong lòng anh ấy thì tôi mãi mãi có vị trí mà không thể thay thế được, anh ấy không thể hoàn toàn buông bỏ tôi được.”
Thiếu một chút, thật sự chỉ thiếu một chút, Nam Khuê đã bị những lời của Phương Thanh Liên đánh gục rồi.
Cô thật sự rất đau lòng, thật sự rất khó chịu.
Đau lòng thanh xuân của anh, tuổi trẻ của anh, cô không thể tham gia được.
Đau lòng người mà anh yêu, người cùng anh trải qua mọi thứ lại là một người khác.
Nhưng mà cô cũng nên lý trí một chút không phải sao? Không một ai có thể hối hận về thanh xuân của mình, trên thế giới này cũng không hề có thuốc hối hận.
Hít một hơi thật sâu, Nam Khuê lại nhìn Phương Thanh Liên, ánh mắt trở nên trong suốt lại kiên định: “Cho dù những lời này của cô có là sự thật thì đã làm sao? Nhưng toàn bộ đều đã là quá khứ rồi, Phương Thanh Liên, cô đã mất đi anh ấy rồi.”
“Bây giờ, anh ấy là chồng của tôi, tôi là vợ của anh ấy, tôi chỉ cần biết được điểm này là đủ rồi.”
“Thế à?” Phương Thanh Liên cười lạnh: “Nam Khuê, cô dám cược với tôi một lần không?”
“Cược thế nào?”
Giống như đang bị quỷ ám vậy, Nam Khuê cứ thế mà đáp ứng.
Nghe thấy lời ứng chiến của cô, Phương Thanh Liên khẽ nhếch môi lên nở một nụ cười.
“Bây giờ cô gọi điện thoại cho Kiến Thành, bảo anh ấy tới đây, sau năm phút là biết được đáp án rồi.”
“Được.” Nam Khuê đồng ý, lấy điện thoại ra gửi cho Lục Kiến Thành một tin nhắn.
Bên đó rất nhanh đã trả lời: “Được.”
Lúc này Phương Thanh Liên vẫy tay gọi phục vụ: “Lấy cho tôi một con dao gọt hoa quả.”
Nhận được dao, Phương Thanh Liên cũng không chớp mắt lấy một cái, trực tiếp cứa lên tay một dao.
Lúc này trên tay cô ta trào ra một dòng máu tươi.
Rất nhanh cả tay Phương Thanh Liên đều là máu.
Ngay sau đó, Phương Thanh Liên đưa cây dao cho Nam Khuê:
“Cô cũng cứa một dao đi, tôi muốn xem xem Kiến Thành sẽ cô đưa đi bệnh viện, hay là đưa tôi?”
Nam Khuê nhận lấy cây dao, chỉ thiếu một chút nữa cô cũng thật sự dùng dao tự cứa lên tay mình rồi.
Cô thừa nhận là cô động tâm rồi, cô cũng muốn biết.
Cô cũng không muốn nhiều, chỉ muốn có thể nhận được một chút quan tâm là được rồi.
Nhưng mà ngay giây phút lưỡi dao lạnh lẽo đang kề ngay da thịt mình thì cô tỉnh táo lại.
Cô ném cây dao đi, lạnh lùng nhìn Phương Thanh Liên nói: “Tôi sẽ không chơi trò chơi vô nghĩa này với cô đâu, nếu thích thì tự mình chơi đi.”
“Ha…” Phương Thanh Liên cười lạnh: “Nam Khuê, cuối cùng vẫn là cô sợ rồi, không dám làm, thế này còn dám nói cô yêu anh ấy.”
“Đúng là tôi yêu anh ấy, nhưng tôi sẽ không dùng cách tự làm hại bản thân để níu giữ sự đồng tình của anh ấy.
Đồng tình chỉ là đồng tình, không phải là yêu.”
Phương Thanh Liên cười cô ngây thơ: “Nếu như một người đàn ông đối với một người phụ nữ ngay cả sự đồng tình cũng không có thì sao có thể là yêu được.”
Lúc này Lục Kiến Thành đang bước những bước dài tới gần tiệm café.
Phương Thanh Liên nhìn Nam Khuê: “Anh ấy tới rồi, tôi đã nói cô sẽ thua, đợi xem đi.”
Cô chỉ cảm thấy mỗi bước của Lục Kiến Thành đều giống như đang nghiền nát trái tim cô, căng thẳng, hoang mang, thậm chí còn có sợ hãi.
Trái tim Nam Khuê gần như đang treo nghẹn nơi cổ họng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...