Lục Kiến Thành vốn không thấy có gì lạ ở bộ váy kia nên đồng ý vô cùng thoải mái.
Không ngờ chỉ là một quần áo vô cùng bình thường, sau khi Nam Khuê mặc vào lại vô cùng xinh đẹp.
Không phải là sự gợi cảm mà là cảm giác phóng khoáng hoạt bát mỹ lệ.
Tơ tằm giống như sa mỏng, màu tím nhàn nhạt càng khiến làn da cô trắng hơn, nhìn giống như tiên nữ vậy.
Đẹp như không dính khói lửa nhân gian.
Thấy anh ngẩn người, Nam Khuê hỏi: “Không đẹp sao?”
Lục Kiến Thành đột nhiên tiến đến kéo Nam Khuê lại, bá đạo nói: “Được rồi, đừng đi nữa.
”
“Hả, vì sao? Em và mẹ đã bàn xong hết rồi mà.
”
“Sinh nhật bà Vương là để cho các bà ấy tụ họp, đều là những phụ nhân đã có tuổi và một đám thiên kim tiểu thư chưa cưới, không phải ganh đua so sánh thì là xem mắt, rất nhàm chán, em đi cùng cũng không vui.
” Lục Kiến Thành vô cùng nghiêm túc giải thích.
Sau đó còn thêm một lời bổ sung vô cùng hấp dẫn: “Không phải lần trước em muốn đi dạo phố sao? Anh dẫn em đi, ông xã quẹt thẻ, em mua gì cũng được.
”
Nam Khuê còn chưa kịp trả lời, cổ tay đã bị Lục Kiến Thành nắm lấy rồi kéo về phía cửa lớn.
Anh còn nói với về phía sau: “Mẹ, Niệm Khanh và Tư Mặc giao cho mẹ.
”
Dứt lời, anh mang Nam Khuê ngồi vào xe.
Trong phòng khách, Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc im lặng lắc đầu, sau đó nhìn Vân Thư: “Bà nội, cha quá không đáng tin rồi.
”
“Bà nội lợi hại như vậy, sao lại sinh ra một người ngây thơ như cha chứ, haiz, còn không trưởng thành hiểu chuyện như tụi con đâu!”
Vân Thư bị những lời nói ngây thơ của hai đứa bé chọc cười, bà cưng chiều nói: “Không phải cha ngây thơ, sau này hai con lớn lên sẽ biết, nói không chừng sau này hai đứa còn dính người hơn cả cha mình đó.
”
“Hừ, chúng con sẽ không chỉ quấn lấy phụ nữ thôi đâu!” Hai bạn nhỏ trăm miệng một lời, vô cùng khí thế nói.
Sau đó lại bổ sung: “Nhưng ngoài mẹ và bà nội ra.
”
Sau khi chuẩn bị kĩ càng mọi thứ, Vân Thư mang theo Tư Mặc và Niệm Khanh có mặt đúng giờ tại tiệc sinh nhật của bà Vương.
Mới vừa vào cửa, hai đứa nhỏ đã bị mấy bà bạn tốt đưa đi.
Lúc này trước cửa trở nên rối loạn.
Hạ Nhu giẫm giày cao gót, mặc một chiếc váy xẻ tà màu đỏ chót, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ đi đến.
Trên mặt bà ta là nụ cười xán lạn, dường như thấy ai cũng đều nhiệt tình chào hỏi.
Dáng vẻ kia giống như hận không thể trở thành nhân vật chính của bữa tiệc vậy.
Cuối cùng bà ta đi đến trước mặt bà Vương, nịnh nọt lấy lòng nói: “Bà Vương, thật bất ngờ, có thể nhận lời mời sinh nhật của bà, tôi rất vui, tôi có chuẩn bị chút quà mọn, mong bà sẽ không ghét bỏ.
”
“Sao có thể chứ? Bà quá lòng quá rồi, đến chơi là được!”
Hai người nói chuyện vài câu nhưng chỉ được một lúc, bà Vương đã đi ra.
Sau đó, Hạ Nhu nhìn quanh một vòng mới phát hiện bà ta không quen một ai.
Lúc này mọi người cũng đã ồn ào bàn tán.
Dù sao vòng tròn giới thượng lưu cũng không lớn, chuyện Lục Minh Bác vượt qua giới hạn với Hạ Nhu mọi người đều biết.
Hơn nữa cách đối nhân xử thế của Vân Thư rất tốt, bạn bè trong giới cũng nhiều, nên đa phần đều bênh vực bà, vì bà mà kêu oan.
Nhắc đến cũng thật khéo, nhiều năm như vậy nhưng hình như hai người chưa từng xuất hiện chung trong trường hợp nào.
Về phần Hạ Nhu, những năm nay bà ta cố gắng không ít để vào giới thượng lưu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà ta thành công bước vào, cho nên bà ta vô cùng hưng phấn.
Bên kia đã có một nhóm bạn vì Vân Thư bênh vực kẻ yếu.
“Bà Vương vốn là một người vô cùng chân thành cẩn thận, sao hôm nay lại thế này chứ? Sao bà ấy lại mời người phụ nữ kia đến? Cố ý khiến chúng ta khó chịu sao?”
“Đúng vậy, một tiểu tam đầy việc xấu cũng xứng xuất hiện cùng nơi với chúng ta sao, đúng là kéo thân phận của chúng ta xuống mà.
”
Vân Thư nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nói: “Không phải bà Vương sai, là tôi nói bà ấy gọi Hạ Nhu đến.
”
“Hả?” Mấy người đều nghi ngờ nhìn Vân Thư: “Bà làm sao vậy? Nhiều năm như vậy, bà đâu có xuất hiện cùng với bà ta đâu? Không phải bà nói bà ta ngay cả xách giày cho bà cũng không xứng sao?”
“Đúng vậy!” Vân Thư gật đầu, giọng nói chắc chắn, ngữ khí kiên định: “Đúng là xách giày cũng không xứng.
”
“Nhưng đúng lúc mấy hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên miễn cưỡng hạ thấp địa vị để bà ta nâng giày cho tôi vậy!”
“Đúng rồi, không phải gần đây các bà thấy cuộc sống hơi nhàm chán sao? Tôi sẽ cho các bà thưởng thức mấy tiết mục ngắn vô cùng đặc sắc, các bà nhớ xem kịch thật hay nha.
”
Nghe lời Vân Thư nói, mấy người bạn đều nuốt hết những suy nghĩ của mình vào bụng.
Nghe ngữ khí của bà là biết bà đã nghĩ xong cách đối phó với người phụ nữ này.
Tính cách của bà bạn già này vừa thoải mái vừa mạnh mẽ, các bà vừa thích vừa hâm mộ.
Có thể nói, trong giới hào môn, người vượt quá giới hạn là chuyện rất thường gặp.
Ở tuổi này như các bà, nếu chồng thật sự bỏ tiền ra để bao nuôi một cô gái trẻ tuổi thì rất nhiều người đều chọn giữ im lặng hoặc nén giận.
Nhưng Vân Thư thì khác, bà tức giận thế nào thì sẽ bộc lộ hết, tuyệt đối không nhân từ nương tay với tiểu tam.
Càng quan trọng hơn là, bà có cách.
Bà luôn dùng cách khiến tiểu tam chịu nhục nhã nhất, khiến tiểu tam phải chạy trối chết để đối phó, đúng là quá hả giận.
Cho nên tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ.
Thấy phục vụ viên bưng một khay rượu vang đỏ đẹp mắt, Hạ Nhu đi giày cao gót, kiêu ngạo đi qua như một con khổng tước.
Bà ta làm ra vẻ đặc biệt hơn người nói: “Cho tôi một ly.
”
Kết quả phục vụ không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Chỉ lạnh lùng nói lại: “Thật xin lỗi, những ly này đều đã có người đặt trước.
”
Hạ Nhu lập tức bị câu nói này làm nghẹn lời, bà ta tức giận không nhẹ.
Nếu như trong nhà của mình có người dám nói với mình như vậy, bà ta đã sớm tức giận đến mức vung tay đánh người.
Nhưng bà ta nhìn xung quanh một vòng, nghĩ đến trường hợp đặc biệt hôm nay, bà ta nhất định phải nhịn xuống, phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình để không bị người khác chê cười.
Sau đó có một người mang cầm champagne và đồ ngọt lên.
Điều khiến Hạ Nhu bực bội nhất là gần như tất cả phục vụ đều từ chối bà ta.
Một lúc lâu sau, đừng nói là rượu, ngay cả một cốc nước lọc bà ta cũng không cầm được.
Trong lòng âm thầm chửi bới, thái độ phục vụ của nơi này quá tồi, sau này khi sinh nhật, bà ta tuyệt đối sẽ không thuê người của nơi này.
Việc này cũng coi như một khúc nhạc dạo nhỏ trước khi bắt đầu bữa tiệc.
Nhưng lúc Hạ Nhu thấy nhân viên phục vụ kia lừa bà ta, bà ta lập tức tức giận không nhẹ.
Bà ta sải bước trên đôi giày cao gót, bà ta cố nhịn cơn tức, nhẹ nhàng kéo áo nhân viên phục vụ kia, sau đó thấp giọng tức tối chất vấn.
“Cô cũng dám lừa tôi?”
“Xin lỗi, tôi không hiểu bà đang nói gì cả.
” Nhân viên phục vụ vẫn lạnh lùng nhìn bà ta như cũ, vẻ mặt cao ngạo.
Một nhân viên phục vụ mà thôi, vậy mà còn kiêu ngạo hơn bà ta?
Sao Hạ Nhu có thể chịu đựng được sự khinh thường này chứ?
Bà ta chỉ vào khay đựng trên tay người phục vụ, tức giận lôi đình nói: “Miệng đầy lời nói dối, không phải cô nói mấy ly rượu này đã bị người khác đặt trước rồi sao? Kết quả cô đi đi lại lại bao nhiêu lần vẫn còn mấy ly rượu, động cũng không động chút nào.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...