“Lục Minh Bác, ông đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”
Lái xe trên đường, Quý Dạ Bạch vừa chạy xe vừa nheo mắt tìm xe của Lục Minh Bác .
Mấy phút sau, đột nhiên anh ta nhìn thấy một chiếc xe có vẻ quen thuộc.
Đạp ga, anh ta đột ngột tăng tốc, không thèm chớp mắt lao điên cuồng tới.
Một tiếng rầm, đầu xe của anh ta đã tông vào đuôi chiếc xe phía trước.
Quý Dạ Bạch ném chìa khóa cho tài xế: “Lái xe về đi, không cần đợi tôi.”
Vụ va chạm mạnh khiến chiếc xe của Lục Minh Bác phanh gấp và dừng lại đột ngột.
“Ông chủ, xảy ra va chạm xe, ông có sao không?” Tài xế ở phía trước lo lắng hỏi.
Vừa nói xong, đột nhiên, cửa xe bị đập phá dữ dội.
Quay đầu lại, một thanh niên đang dùng sức đập cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi nói: “Mở cửa, xuống xe.”
Thấy tình hình như vậy, tài xế không dám lái xe đi.
Anh ta vừa quay ra nhìn Lục Minh Bác, vừa lấy điện thoại di động: “Ông chủ, người này rất nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng gọi cảnh sát!”
“Không cần.” Lục Minh Bác đột nhiên nói.
“Ông chủ!”
“Cậu cứ xuống xe trước đi, mở cửa xe ra.”
Vì anh ta đã đuổi theo một cách kích động như vậy, nếu như không đạt được mục đích, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
“Ông chủ, không được, anh ta đang hung hãn như vậy, nhất định sẽ làm hại ông.”
“Đừng lo, cậu ta không dám làm gì tôi đâu.”
Suy cho cùng, xét về cả mặt đạo đức và sinh học thì ông chủ cũng là cha của anh ta.
“Haizz”
Người lái xe chỉ có thể thở dài, mở cửa và đi xuống.
Vừa mở cửa xe, anh ta lập tức bị Quý Dạ Bạch lôi ra khỏi xe.
Ngay sau đó, Quý Dạ Bạch ngồi vào ghế lái chính, nhấn ga, xe bắt đầu lao đi trên đường lớn với tốc độ cao.
Người lái xe thấy vậy, vội vàng gọi điện cho Vân Thư: “Phu nhân, không xong rồi, ông chủ bị một thanh niên trẻ bắt đưa đi rồi.”
“Thanh niên trông như thế nào?”
Lúc hỏi câu hỏi này, trong lòng bà thực sự đã có đáp án.
“1m8, cao và gầy, mặc một bộ đồ tây sọc xanh, nhìn vô cùng đáng sợ, hơn nữa còn đâm vào xe của chúng tôi.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu cứ về trước đi!”
Nghe miêu tả, chắc chắn là Quý Dạ Bạch rồi.
Xe của anh ta đang chạy rất nhanh trên đường.
Cho tới khi đến một con đê nơi dân cư thưa thớt, Quý Dạ Bạch mới đột ngột đạp phanh cho xe dừng lại.
Vì dừng xe quá gấp, Lục Minh Bác ngồi ở hàng ghế sau bị xô ra phía trước.
Ông còn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên cửa xe được mở ra.
Ngay sau đó, ông đã bị Quý Dạ Bạch túm lấy cổ áo và kéo mạnh xuống khỏi xe.
“Lục Minh Bác, ông không phải là con người, ông có biết mẹ tôi vừa nói gì không?”
“Ông đối xử với bà ấy như vậy sao, thật nực cười! Bà ấy còn cho rằng ông quan tâm bà ấy, còn nói đỡ cho ông, hy vọng ông sẽ thay đổi suy nghĩ và đối xử tốt với bà ấy.”
“Mẹ tôi là một người yêu cái đẹp như vậy, bà ấy bị vợ của ông kích động thành ra cái gì thế này? Nếu ông còn chút trách nhiệm của người đàn ông thì hãy chịu trách nhiệm đi.”
So với sự điên cuồng của Quý Dạ Bạch, Lục Minh Bác lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Cha biết con đang tức giận, nhưng vừa rồi ta đã nói rất rõ với con rồi, ta trước giờ chưa từng thích mẹ con, cả đời này, ta chỉ yêu một người là vợ của ta thôi.”
“Hừ” Quý Dạ Bạch cười một cách khinh bỉ chế nhạo, nhìn ông nói: “Lục Minh Bác, ông đúng thật là dối trá và đạo đức giả.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’’
“Chỉ yêu vợ của ông? Vậy sao ông lại ở cùng mẹ của tôi, sao tôi lại được sinh ra?”
“Đừng nói đó chỉ là lúc đầu óc mê muội, cũng đừng nói đó chỉ là giây phút không kiểm soát được bản thân của người đàn ông.
Lục Minh Bác tôi sẽ không tin những điều vô nghĩa đó, vì ông đã ở cùng mẹ tôi, sinh ra tôi, trong người tôi đang chảy dòng máu của ông, vậy nên ông phải có trách nhiệm đối với mẹ con tôi.”
“Dạ Bạch, cho dù con có tin hay không, mọi việc năm đó, kể cả việc sinh ra con thực sự đều là hiểu lầm.
Cha không có ý làm tổn thương con, nếu con cứ cố chấp, thì chỉ có con là người bị tổn thương thôi.”
Lục Minh Bác vừa nói dứt lời, đột nhiên, một tiếng bụp.
Vì không thể chịu nổi, nắm đấm của Quý Dạ Bạch giáng thẳng vào mặt ông.
“Lục Minh Bác, ông bỏ cái bộ mặt làm bộ làm tịch khiến người khác buồn nôn của ông đi.
Cú đấm này là vì mẹ của tôi, bà ấy đã dành cho ông tình cảm sâu đậm, mấy năm nay bà ấy đã phải chịu nhiều uất ức như vậy, vậy mà ông lại nhẫn tâm như thế.”
Bụp, lại một cú đấm nữa.
Cú đấm này còn mạnh hơn, đánh thẳng vào cằm và khóe miệng của Lục Minh Bác.
“Cú đấm này, là vì bản thân tôi.
Từ lúc sinh ra, ông chưa từng một ngày làm tròn bổn phận của người cha, ông không xứng làm cha.”
“Ông biết không? Tôi rất hận ông, hận không thể giết chết ông ngay lập tức.”
“Nhưng, tôi vẫn phải cầu khấn cho ông sống, chỉ có như vậy, ông mới có thể tận mắt nhìn thấy tôi hủy hoại đi những thứ mà ông yêu quý nhất.”
Sau khi thả ông ra, Quý Dạ Bạch đứng thẳng người đi về phía trước.
Giọng nói của Lục Minh Bác vang lên phía sau: “Dạ Bạch, con đừng bốc đồng như vậy!”
“Con hận ta, ta có thể hiểu, nhưng nhất định đừng làm những chuyện khiến bản thân sau này phải hối hận.”
“Giữa ta và mẹ con ban đầu là một sự sai lầm, ta và bà ấy không có duyên, hà cớ gì con lại một mực không chịu chấp nhận vậy?”
Lục Minh Bác ban đầu muốn thuyết phục Quý Dạ Bạch, nói với anh ta đừng đấu tranh và hy sinh vô nghĩa nữa.
Đừng nói là anh ta sẽ không thành công.
Ngay cả khi anh ta có thành công, ông trời có cho ông hàng trăm cơ hội, ông cũng sẽ không chọn mẹ con họ.
Ông hy vọng Quý Dạ Bạch có thể trút bỏ hận thù và nỗi ám ảnh.
Nhưng, những lời nói của Lục Minh Bác không chỉ không an ủi được Quý Dạ Bạch, ngược lại còn khiến anh ta càng thêm ám ảnh, càng thêm hận thù.
Tại nhà cũ của nhà họ Lục.
Tư Mặc và Niệm Khanh đã đi học về.
Vân Thư đang chơi đùa cùng với bọn trẻ.
Trên tường có treo một chiếc đồng hồ lớn, bà luôn nhìn để biết thời gian.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, bà đã liên tục nhìn đồng hồ mấy lần.
Cuối cùng, có tiếng gõ cửa: “Phu nhân, người lái xe đã về rồi, bà có muốn cậu ấy vào nhà không ạ?”
“Ừm, để cậu ấy vào đi.”
Nhìn thấy Vân Thư, người lái xe đã mô tả lại sự tức giận của Quý Dạ Bạch khi nhìn thấy Lục Minh Bác một cách sống động và có phần phóng đại.
“Hai người đã gặp nhau hai lần?” Vân Thư hỏi.
Người lái xe gật đầu: “Vâng, cả hai lần chàng trai kia đều tỏ ra rất tức giận và bốc đồng.
Lần đầu tiên suýt chút nữa tấn công ông chủ, lần thứ hai còn hung dữ hơn lần đầu, anh ta không chịu nhịn nữa.”
“Nói không chừng, anh ta đã ra tay với ông chủ rồi.”
“Phu nhân, bà xem, liệu chúng ta có phải cử người đi giải cứu ông chủ không?”
Vân Thư lắc đầu: “Không cần, cậu ta dám làm gì ông ấy chứ? Có thể một lát nữa sẽ về thôi.”
“Đi ra ngoài đi!”
Dù sao đó cũng là cha của cậu ta.
Cho dù Quý Dạ Bạch có tàn nhẫn đến đâu, cũng không đến mức con trai đánh cha được.
Nửa giờ nữa trôi qua, Vân Thư ngày càng nhìn đồng hồ nhiều hơn.
Cuối cùng, tiểu Tư Mặc ở bên cũng không nhịn được.
Cậu bé đặt chiếc ô tô điều khiển từ xa trên tay xuống, lắc đầu như người lớn rồi thở dài: “Haizz, thật là không thể hiểu được thế giới của người lớn, bà nội rõ ràng là rất lo lắng cho ông nội, tại sao không đi tìm ông nội?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...