Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


“Thư Nhi.” Lục Minh Bác đột nhiên xông tới chặn bà lại: “Năm đó chúng ta đều bướng bỉnh, một người thì trẻ tuổi bốc đồng, một người lại quá kiêu ngạo.

Về việc đó, bà chưa từng hỏi tôi, tôi cũng chưa từng chủ động giải thích.”
“Nhưng bây giờ, tôi thật sự muốn nghiêm túc giải thích cho bà nghe.”
Vân Thư chỉ lạnh nhạt mà liếc nhìn ông một cái: “Không cần nữa, nếu lúc đầu đã không giải thích, bây giờ đã qua hơn hai mươi năm rồi lại càng không cần phải giải thích nữa.”
“Tôi không có hứng thú với việc giữa ông và Hạ Thu.”
Nói xong, bà đi đôi giày cao gót bước lên xe.
Lục Minh Bác duỗi tay ra níu kéo, nhưng tay vừa mới duỗi ra, Vân Thư đã ngồi lên xe và đi xa rồi.
Ông sững sờ đứng tại đó, thứ nhìn thấy được chỉ là chiếc xe đang đi càng ngày càng xa.
Nhìn thấy bà rời đi rồi, Lục Minh Bác cũng chuẩn bị rời đi.
Chính vào lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt ông.
Tiếp đó, Quý Dạ Bạch với thân hình cao lớn của đi giày da bước tới.
Nhìn thấy Lục Minh Bác, anh ta liền nheo mắt lại nhìn một cách thâm thúy, cả người anh ta trở nên nguy hiểm: “Ông còn dám tới?”
“Con hiểu lầm rồi, ta không có đến thăm mẹ con.”
Lời này khiến cho Quý Dạ Bạch đứng hình.
Nắm chặt nắm đấm, đến cả xương cốt cũng kêu răng rắc, Quý Dạ Bạch tức điên.

“Lục Minh Bác, ông có còn lương tâm không vậy? Mấy lời của ông còn phải của con người không? Cho dù ông có vô tình với tôi hơn nữa, nhưng mẹ tôi ít nhiều cũng đã ở bên ông hai mươi mấy năm, lẽ nào ông thật sự không có một chút tình cảm nào với bà ấy sao?”
Lục Minh Bác nhìn anh ta, đôi môi đang mím chặt từ từ mở ra, trả lời một cách chắc chắn: “Chưa từng có.”
Nghe thấy lời này, Quý Dạ Bạch không thể kiềm chế được nữa.
Anh ta xông tới, dùng lực nắm chặt lấy cà vạt của Lục Minh Bác khiến cho ông dường như sắp không thở được nữa.
“Khốn nạn, mẹ tôi đúng là mù rồi mới đi theo một tên khốn nạn vô lương tâm như ông.”
“Chẳng trách bà ấy lại cố chấp bắt tôi và Lục Kiến Thành phải cạnh tranh cao thấp đến vậy, Lục Minh Bác, ông nên hiểu, tất cả những chuyện này đều là do ông gây ra, nếu như không phải vì ông đối xử bất công với mẹ tôi, thì bà ấy làm sao lại để tôi tham gia vào việc tranh giành gia sản chứ.”
“Trước đây là tôi không muốn, nhưng sau này, tôi nhất định phải dành lại phần thuộc về mình, Lục Minh Bác, ông đừng có chết, nhất định phải mở to mắt lên mà chờ ngày đó, tôi nhất định sẽ chà đạp Lục Kiến Thành dưới chân tôi.”
“Tối muốn khiến cho cả nhà họ Lục các người phải quỳ xuống xin lỗi tôi và mẹ tôi.”
Sau khi hung tợn nói xong, Quý Dạ Bạch liền đẩy ông ra.
Sau đó sải bước đi vào đồn cảnh sát.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Nhu, mắt của Quý Dạ Bạch liền đỏ hoe: “Mẹ, con xin lỗi, khiến mẹ phải chịu khổ rồi, là do con vô dụng, con không thể cứu mẹ ra ngoài được.”
Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng đầu bù tóc rối, gương mặt thấm đẫm nước mắt, đến của móng tay cũng bị cắt đi của bà ta, Quý Dạ Bạch lại càng đau lòng hơn.
“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mẹ lại ra nông nỗi này? Bọn họ đánh mẹ sao?”
Dứt lời, Quý Dạ Bạch đột nhiên đứng lại rồi túm lấy người cảnh sát bên cạnh: “Nói, các người đã làm gì mẹ tôi?”
“Anh Quý, xin anh bình tĩnh, chúng tôi không làm gì bà ấy cả, chúng tôi chỉ thi hành theo pháp luật mà thôi, tuyệt đối lạm dụng quyền lực, bẻ cong luật pháp đâu.”
Hạ Nhu cũng lập tức vội vã mở miệng: “Dạ Bạch, con mau thả cậu ấy ra đi, bọn họ không có làm gì mẹ hết.”
“Tốt nhất là không có, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cho các người không gánh nổi.”

Sau khi lạnh lùng nói xong, Quý Dạ Bạch thả người cảnh sát kia ra.
Lúc nhìn về Hạ Nhu, ánh mắt anh ta lại dịu dàng đi rất nhiều: “Mẹ, vậy mẹ nói cho con biết, sao mẹ lại thành ra như thế này, móng tay cũng cắt hết rồi, mẹ yêu cái đẹp như vậy nên nhất định không phải mẹ tự mình làm.”
Nhìn vào bộ móng cắt ngắn xấu xí của mình, Hạ Nhu liền lập tức thu tay lại, giấu xuống dưới bàn.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc làm sao vậy?”
Nhìn thấy Hạ Nhu vẫn mím môi không nói, vẻ mặt buồn rầu, Quý Dạ Bạch đau lòng vô cùng.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’’
Khi nghĩ đến việc nhìn thấy Lục Minh Bác ở cửa lúc nãy, anh ta lại càng điên máu hơn.
“Con vừa gặp Lục Minh Bác ở ngoài cửa, mẹ nói đi, có phải là ông ta làm không?”
Nghe đến đây, Hạ Nhu dường như ý thức được gì mà điên cuồng lắc đầu.
Bà ta vừa lắc đầu, vừa lặng lẽ rời nước mắt: “Không, không phải đâu, không phải ông ấy.”
“Dạ Bạch, ông ấy chưa đi sao? Con thật sự đã gặp ông ấy ở cửa hả?” Đột nhiên, Hạ Nhu lại trở nên kích động rồi vui vẻ hỏi: “Vậy ông ấy có hỏi gì về mẹ không? Có phải ông ấy cũng rất lo lắng cho mẹ?”

Quý Dạ Bạch trong lòng rối bời.
Anh ta phải nói như thế nào đây?
Mẹ, mẹ hãy quên đi, người bội tình bạc nghĩa như ông ta căn bản không xứng đáng với tình yêu của mẹ!
Nhưng nhìn dáng vẻ phấn khởi và chờ đợi của mẹ mình, anh ta làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương bà ta được chứ?
“Hỏi rồi.” Quý Dạ Bạch nặng nề gật đầu nói.
“Thật sao?” Quả nhiên, Hạ Nhu liền trở nên phấn khích: “Dạ Bạch, ông ấy hỏi rồi sao? Vậy con mau nói cho mẹ biết, ông ấy đã hỏi gì vậy?”
“Ông ta nói” lúc mở miệng, Quý Dạ Bạch cảm thấy như bị một hòn đá ngàn cân đè nặng trong lòng: “Ông ta nói, ông ta đã biết hết ngọn nguồn của sự việc rồi, ông ta sẽ nghĩ cách cứu mẹ ra ngoài, bảo mẹ ở trong này đừng nản lòng, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nghe tới đây, gương mặt của Hạ Nhu liền lập tức tươi như nở hoa.
Bà ta lấy tay ôm má, vui mừng vô cùng: “Mẹ biết mà, ông ấy vẫn rất quan tâm đến mẹ.

Chỉ là bà già Vân Thư đó quá ghê gớm nên ông ấy mới không dám quang minh chính đại quan tâm mẹ thôi.”
“Dạ Bạch, con phải nhớ lấy, mẹ có thể chịu đựng khổ sở trước mắt.

Chỉ cần sau này con cướp được quyền lực rồi đuổi bà già Vân Thư đó đi, nhà họ Lục trở thành của chúng ta rồi, cha của con sẽ quay lại thôi, ông ấy nhất định sẽ quay về bên cạnh mẹ, đối xử tốt với mẹ.”
Quý Dạ Bạch khó khăn gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi ạ.”
Hạ Nhu mặt mày vô cùng vui vẻ.
Đồng thời, bà ta duỗi tay ra một bên lau đi nước mắt trên mặt, một bên chỉnh lại tóc tai của mình.
“Con không biết đâu, vừa nãy bà già Vân Thư đó đã đến đây đó, bà ta cố ý trang điểm lồng lộn để chọc tức mẹ.


Không những thế, bà ta còn đưa Minh Bác vào nữa.”
“Người phụ nữ độc ác đó, bà ta rõ ràng biết mẹ rất quan tâm đến nhìn tượng của bản thân, nhưng lại để cho Minh Bác nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất, nhếch nhác nhất của mẹ.

Lúc đó mẹ có chút suy sụp, thế nên mới đánh mất lý trí mà tự mình cắt móng tay.”
Sau khi nghe xong lời giải thích của Hạ Nhu, Quý Dạ Bạch cuối cùng đã hiểu rồi.
Nhưng đồng thời, lửa hận trong lòng anh ta cũng gào thét một cách điên cuồng.
Vân Thư?
Lục Minh Bác?
Các người ức hiếp người quá đáng.
Dưới bàn, Quý Dạ Bạch nắm chặt tay chịu đựng.
Cuối cùng, anh ta liều mạng khống chế bản thân, cố nặn ra một nụ cười: “Mẹ, vậy mẹ cũng nhớ lời con nhé, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, con sẽ đón mẹ về nhà ngay thôi.”
“Được, con trai, không chỉ có mẹ, mẹ chờ con sau này sẽ đón cả mẹ và cha cùng nhau về nhà.”
Sau khi Hạ Nhu đi vào trong, Quý Dạ Bạch không còn phải giả vờ nữa.
Gương mặt lúc nãy còn đang tràn ngập nụ cười của anh ta lập tức trở nên tối sầm lại.
Nắm chặt nắm đấm, anh ta đột nhiên giống như bị điên mà lao ra ngoài, ngồi thẳng vào ghế lái.
Tài xế nhìn thấy bộ dạng tức giận đùng đùng của anh ta thì vội vã dè dặt mà mở lời: “Quý tổng, anh muốn đi đâu, tôi lái xe cho.”
“Không cần anh, tôi tự lái được.”
Sau khi lạnh lùng nói xong, Quý Dạ Bạch liền đạp ga rồi liều mạng mà lái xe lao về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui