“Lục Tư Mặc, Nam Niệm Khanh.” Lục Kiến Thành nhìn hai đứa nó và nói rất nghiêm túc: “Cha cho các con hai phút, mau chóng đứng dậy và rời khỏi vòng tay mẹ ngay lập tức.”
Tiểu Niệm Khanh bĩu môi, bướng bỉnh nói: “Không chịu đâu, con thích vòng tay của mẹ, mẹ thơm lắm.
Con muốn ôm mẹ ngủ cơ.”
“Lục Tư Mặc, còn con?”
Tiểu Tư Mặc ngấn nước mắt nhìn anh: “Cha thật không biết xấu hổ, cha đã già rồi, còn muốn cướp mẹ của chúng con đi.”
Lục Kiến Thành: “…”
Rốt cuộc ai mới không biết xấu hổ đây?
Rõ ràng là hai đứa nhóc này mới không biết xấu hổ, đều đã lớn thế này mà vẫn muốn ôm mẹ, bám riết lấy mẹ không buông.
Còn anh ôm vợ mình ngủ mới đúng là lẽ thường chính đáng, không có gì đáng xấu hổ cả.
“Cha nhắc lại, đây là vợ của cha, hai đứa mau tránh ra chỗ khác.” Lục Kiến Thành nghiêm túc nói.
Thế nhưng, hai bạn nhỏ vẫn cứ phớt lờ anh, hơn nữa còn siết tay ôm chặt lấy Nam Khuê.
Lục Kiến Thành: Đám nhóc này, muốn đối đầu với cha phải không.
Lấy trứng chọi đá, anh không tin bản thân không thể làm gì được hai cái đứa tiểu quỷ này.
Cầm lấy điện thoại, Lục Kiến Thành gọi cho Vân Thư: “Mẹ, mẹ dậy chưa?”
“Dậy rồi, có chuyện gì vậy?”
“Vậy thì mau lên đón cháu trai về chơi cùng mẹ đi.”
Lục Kiến Thành nói xong liền cúp điện thoại.
Hai đứa nhỏ đã sớm hiểu lời anh nói, chúng nhanh chóng ôm chặt lấy Nam Khuê: “Cha, chúng con sẽ không ra ngoài, chúng con muốn ở cùng mẹ, từ lúc về nhà tới giờ cha toàn chiếm lấy mẹ thôi, hứ”
“Tất nhiên, ai bảo mẹ các con là vợ của cha làm chi.”
“Mẹ cũng là mẹ của chúng con.”
“Thế thì cũng vô dụng thôi.
Trong suy nghĩ của mẹ các con, chồng là số một, còn các con là số hai.”
Lời nói vừa dứt, Lục Kiến Thành liền vươn tay túm lấy hai đứa tiểu quỷ trên giường.
Cắp mỗi bên một đứa, anh nhanh chóng đưa hai đứa trẻ ra ngoài.
Hai đứa trẻ cùng nhau giãy đạp loạn xạ.
“Cha mau thả con ra, con muốn mẹ, cha bại hoại!”
“Con không đi đâu, cha mau buông con ra.”
Lục Kiến Thành tự động bịt hai tai lại và hoàn toàn không thèm nghe hai đứa nhỏ la hét.
Ngay khi cửa mở, hai đứa trẻ liền bị anh bỏ lại một mình trước cửa.
Khi Vân Thư đi tới, hai đứa trẻ đang đứng trước cửa khóc thút thít, đôi vai bé nhỏ run lên rất đáng thương.
Bà nhìn hai đứa như vậy thì không khỏi xót xa.
Bà lập tức bước tới, ôm chầm lấy chúng nó: “Bảo bối của bà nội, đừng khóc nữa, nói cho bà nội nghe, sao lại khóc lóc thương tâm như vậy, ai để các cháu ở chỗ này vậy?”
Hai đứa trẻ dụi đôi mắt ngấn lệ và cùng đồng thanh nói: “Là cha!”
“Tại sao cha lại đặt các cháu ở đây?”
“Cha không cho chúng cháu ôm mẹ.
Cha chỉ muốn ôm mẹ một mình nên đã ném chúng cháu ra ngoài.” Tiểu Niệm Khanh cũng khóc lóc rất thương tâm.
Vân Thư nghe hai đứa nhỏ nói vậy thì cực kỳ tức giận.
Vừa lau nước mắt cho Niệm Khanh, bà vừa nói: “Được rồi, cháu ngoan của bà nội không khóc nữa nhé.
Đợi lát nữa cha các cháu dậy, bà nội nhất định sẽ thay các cháu dạy dỗ nó thật tốt.
Nó thật sự quá vô pháp vô thiên rồi.”
“Lục Kiến Thành, lát nữa con mau chuẩn bị tốt cho mẹ.” Vân Thư cao giọng hét về phía cửa phòng ngủ.
Nam Khuê lập tức vươn tay đẩy Lục Kiến Thành đang ôm cô: “Mẹ lên tiếng rồi kìa, xem lần sau anh có dám làm thế nữa không?”
Lục Kiến Thành hậm hực nói: “Bị mẹ mắng một hồi, nhưng đổi lại được ôm vợ yêu ngủ tiếp, đây cũng coi như được món hời.”
Nghe anh nói như vậy, Nam Khuê đột nhiên không nhịn được dở khóc dở cười.
“Nhưng lần sau không được làm như vậy nữa, nếu không lúc hai đứa chúng nó lớn hơn một chút sẽ liều mình với anh đấy.”
Lục Kiến Thành không thèm để bụng: “Vậy thì đợi khi nào lông cánh của chúng nó đủ cứng cáp rồi nói sau nhé.”
“Bà xã à, xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta nên nắm bắt thời gian.” Nói xong, Lục Kiến Thành đã kéo chăn bông lên đắp cho hai người.
Trên giường dần trở thành một mớ hỗn độn.
Lúc hai người rời giường ăn sáng cũng đã là mười giờ.
Nam Khuê đưa Tư Mặc và Niệm Khanh đến chỗ hẹn với Chu Tiễn Nam.
Vì rất quan tâm đến hai bạn nhỏ, nên Chu Tiễn Nam đặc biệt chọn sân chơi dành cho trẻ em, nơi ăn uống, vui chơi đều được tích hợp, cực kỳ thuận tiện.
Nhìn thấy Chu Tiễn Nam, hai đứa trẻ háo hức chạy đến chỗ anh.
“Chú Chu, đã lâu không gặp, chú ngày càng đẹp trai đó nha!”
“Chú Chu, cháu rất nhớ chú!”
Hai người bạn nhỏ đứa nào đứa nấy đều nhanh nhảu nói những câu ngon ngọt.
Chu Tiễn Nam cũng rất sảng khoái, cắp mỗi đứa một bên thân mình.
Sau đó, hai đứa trẻ chơi đùa trong sân chơi dành cho trẻ em.
“Uống gì không?” Chu Tiễn Nam đi về phía Nam Khuê.
“Cà phê nhé!”
“Được.”
Hai người gọi mỗi người một ly cà phê, cà phê được dọn ra bàn còn nóng hổi, mùi thơm của cà phê phảng phất quanh hai người.
“Anh nhớ, đây là hương vị đầu tiên em đã uống.
Chỗ này là chi nhánh mới mở của tiệm cà phê đó.
Em nếm thử đi.”
Đây chính là Chu Tiễn Nam, anh ấy vẫn luôn ấm áp và tỉ mỉ như vậy.
Nhưng anh càng tận tâm với mình, Nam Khuê càng cảm thấy khó chịu.
Nếu có thể, cô ước gì bọn họ chưa bao giờ quen biết nhau.
Phải như vậy thì cuộc sống của anh mới khác đi được.
Nhấp một ngụm, Nam Khuê đặt cốc xuống.
“Thấy thế nào?”
“Hương vị vẫn như trước, rất ngon.” Nam Khuê gật đầu.
Lần gặp mặt này, cả hai thực sự nói chuyện với nhau như những người bạn cũ.
“Bệnh tình của Niệm Khanh thế nào rồi? Đã khỏi hoàn toàn chưa?”
“Đó không phải là một phương pháp chữa khỏi hoàn toàn.
Việc thích nghi với cơ thể sau khi ghép tim là một quá trình lâu dài.
Có thể sẽ bị những phản ứng đào thải sau đó, nhưng nó không gây nguy hiểm đến tính mạng.” Nam Khuê giải thích.
Chu Tiễn Nam cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
“Trở về nhà cảm giác như thế nào? Vẫn thích ứng được chứ?”
“Ừ, mọi thứ đều ổn.
Dù sao cũng là nơi ở quen thuộc và môi trường quen thuộc nên rất dễ thích ứng.
Hai đứa nhỏ cũng khá tốt, thích ứng còn nhanh hơn cả em nữa.”
“Thế thì tốt.”
Hai người đã cùng nhau trò chuyện cả buổi, còn về chủ đề nhạy cảm kia, dường như cả hai đã ngầm hiểu ý và đều không chủ động nhắc đến.
Tới giữa trưa, Chu Tiễn Nam gọi hai phần cơm cho trẻ em và một phần ăn cho người lớn mà Nam Khuê thích.
Nam Khuê ăn sáng muộn, thời gian giữa các bữa tương đối ngắn nên lúc này cô không cảm thấy đói, chỉ ăn vài miếng qua loa.
Chu Tiễn Nam sợ cô ăn không no, thế là anh gọi thêm một món tráng miệng khác cho cô.
Nhìn chiếc bánh kem nhỏ trước mặt, đặc biệt là những bông hoa nhỏ xinh được trang trí bằng kem, Nam Khuê không khỏi động lòng.
“Em không thích ăn nó à? Anh nhớ em thích món tráng miệng!” Chu Tiễn Nam thắc mắc hỏi cô.
Lúc này, Tiểu Niệm Khanh đang ăn một miếng khoai tây chiên liền nói: “Chú Chu, chú không biết đâu, mẹ cháu không ăn được kem.
Cha nói mẹ bị dị ứng với kem!”
Ngay lúc này, Chu Tiễn Nam đang giơ tay giữa chừng liền sững sờ ngừng lại.
Gương mặt điển trai ấy cũng trắng hơn rất nhiều.
Giống như một đứa trẻ con, anh áy náy lập tức rút tay lại: “Anh xin lỗi.”
“Xem ra, anh vẫn chưa hiểu hết về con người em, vẫn là anh ta hiểu em rất rõ.”
Khi nói ra điều này, khuôn mặt của Chu Tiễn Nam chất chứa đầy nỗi cô đơn và khó chịu.
Nam Khuê cảm thấy rất có lỗi: “Tiễn Nam, em không trách anh, Kiến Thành cũng phải ở chung với em một thời gian mới biết chuyện này.
Chúng ta chưa từng ăn tráng miệng cùng nhau, cho nên anh không biết cũng không sao cả.”
Sau bữa trưa, Nam Khuê lập tức đưa Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc đến chơi ở công viên bên cạnh.
Cô nhìn Chu Tiễn Nam đang đứng bên cạnh, lại nghĩ tới nghĩ lui, do dự siết chặt hai tay.
“Khuê Khuê, em có chuyện gì muốn nói với anh phải không?” Chu Tiễn Nam đã nhìn ra do dự của cô từ nãy đến giờ.
Sau khi quyết định nghiêm túc trong lòng, Nam Khuê liền ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tiễn Nam, em muốn nói với anh rằng ngày hôm qua, em và Kiến Thành đã đi lĩnh chứng rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...