“Không phải tôi đã nói anh đừng tới rồi sao? Tôi sẽ tự mình lái xe về.” Lâm Tư Vũ cố tình phớt lờ anh, làm bộ không muốn nói chuyện với anh.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, Phong Hàng lập tức nói: “Em uống rượu say không thể lái xe được.
Hơn nữa, đưa vợ về nhà cũng chẳng phải chuyện kinh thiên địa nghĩa gì, phải không nào?
“Vợ gì chứ? Vừa nãy chẳng phải anh muốn ly hôn với tôi sao? Anh xem tôi thành kiểu vợ gì thế?”
“Chỉ là phút bốc đồng thôi, chúng ta về nhà trước đi, đừng để anh trai và chị dâu cười vào mặt.
Hơn nữa, em có biết trưa nay anh trai dẫn anh đi ăn ở đâu không?”
“Ở đâu?”
“Nhà hàng dành cho các cặp đôi!”
Quả nhiên, khi nghe thấy lời này, Lâm Tư Vũ liền kinh ngạc nhìn anh: “Hai người đều là đàn ông mà lại đi đến đó, không biết xấu hổ là gì sao.”
“Hết cách rồi, hôm nay là ngày anh trai và chị dâu đi lĩnh chứng, vốn dĩ chỉ muốn dành riêng thế giới cho hai người, thế mà em lại mang chị dâu đi mất, anh trai tiếc rẻ chỗ đó nên mới kêu anh tới thử món.”
Hai người đã nói rõ với nhau như vậy, cơn tức giận của Lâm Tư Vũ cũng tiêu đi không ít.
Quay người lại, cô nhìn Nam Khuê: “Thực xin lỗi chị dâu, đã làm phiền anh và chị rồi.”
“Không sao đâu, nếu em đã hết giận rồi, vậy thì cùng về nhà với Phong Hàng trò chuyện vui vẻ, giải tỏa hiểu lầm giữa nhau đi.”
“Vâng, vậy tụi em đi trước nhé.
Tạm biệt.”
Khi đi ra ngoài, Phong Hàng vừa đỡ lấy Lâm Tư Vũ vừa với lấy chiếc túi trên tay cô.
Nhìn thấy hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Lục Kiến Thành và Nam Khuê nhìn nhau mỉm cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Anh xem, bọn họ có giống với chúng ta trước đây không?” Đột nhiên, Nam Khuê hỏi hắn.
“Có chút tương tự.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Cho nên lần này anh không cho phép bản thân lại phạm phải sai lầm của quá khứ.
Nhất định phải sớm đem em gả cho anh, anh mới cảm thấy an tâm.”
“Bà Lục, em chuẩn bị cho tốt.
Sau này, dù có chết anh cũng sẽ không buông tha cho em đâu.”
“Hừ” Nam Khuê kiêu ngạo nhìn anh: “Vậy thì anh cũng phải chuẩn bị cho tốt, bởi vì sau này em sẽ làm phiền anh nhiều hơn đó nha.
Ngay cả khi anh cảm thấy phiền phức, em cũng sẽ không buông tay đâu.”
Rời khỏi nhà hàng, Lục Kiến Thành rất tận tình đưa Nam Khuê đi chơi một vòng.
Trời chập tối bọn họ mới chịu về nhà, hai đứa nhỏ khả ái háo hức chạy tới nhào vào lòng họ.
“Cha mẹ, hai người đã ở đâu vậy? Chúng con về đến nhà thì không thấy cha mẹ đâu.”
Hai người lớn, mỗi người ôm lấy một đứa: “Hôm nay đi chơi với bà nội có ngoan không? Có nghe lời bà nội không đấy?”
Tiểu Niệm Khanh là người đầu tiên lên tiếng: “Chuyện đó là đương nhiên rồi.
Mấy ông bà khác còn khen con và anh trai vừa thông minh vừa hiểu chuyện, còn nói chúng con không chỉ đẹp trai mà còn khả ái, cứ tranh nhau muốn ôm chúng con thôi.”
“Thật vậy sao! Quả thật, Niệm Khanh và Tư Mặc của cha mẹ dễ thương như vậy, ai nhìn mà chẳng thích cơ chứ!
“Thật vậy sao, cha con tuấn tú như vậy, mẹ con lại xinh đẹp thế kia, con và anh trai cũng không thể bị lép vế được nha!”
Nam Khuê bị cậu chọc cho cười liên tục.
Sau đó, còn quay sang nhìn Lục Kiến Thành: “Quả nhiên là con trai của anh, cũng tự ái giống y chang anh vậy.”
Lục Kiến Thành vừa nghe lời này, lập tức trở nên kiêu ngạo: “Chúng ta kiêu ngạo bởi vì chúng ta có tư cách kiêu ngạo.”
Nam Khuê: “…”
Càng ngày càng tự ái.
Buổi tối, sau khi hai đứa trẻ ngủ say, Lục Kiến Thành tắm xong liền bị Nam Khuê kéo sang một góc.
“Em có hai chuyện muốn nói với anh.” Nam Khuê chủ động nói.
“Ừm, em nói đi.
“Chuyện đầu tiên, em muốn gọi cho sư mẫu tranh thủ cơ hội trở lại bệnh viện.
Anh biết đấy, đó không chỉ là ước mơ của em, mà còn là ước mơ của mẹ em.
Trở thành bác sĩ là ước mơ theo đuổi cả đời của em, cho nên em muốn quay lại.”
“Nhưng nếu em trở lại, em có thể sẽ chạm mặt Quý Dạ Bạch, anh sẽ ủng hộ em chứ?”
“Còn chuyện thứ hai là gì?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Lúc nãy anh đi tắm, Tiễn Nam đã gọi điện thoại cho em.
Anh ấy rất vui khi biết tin em đã về nước.
Cho nên, anh ấy muốn gặp em, cũng như muốn gặp lại Tư Mặc và Niệm Khánh.”
Nam Khuê nói xong, lập tức cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt Lục Kiến Thành.
Cô sợ anh sẽ từ chối.
Cô cũng sợ anh sẽ ghen tuông hoặc cảm thấy tủi thân.
Sau khi lau đi mái tóc đẫm nước của mình, Lục Kiến Thành nói: “Trở thành bác sĩ là ước mơ của em, anh nhất định sẽ ủng hộ em.
Về phần Quý Dạ Bạch, anh ta không phải là tình địch của anh, sao anh phải sợ anh ta ôm em đi mất chứ?”
“Vậy là, anh đồng ý sao?” Nam Khuê vui vẻ hỏi.
“Ừ.” Lục Kiến Thành gật đầu, nhưng ngay sau đó lại đổi chủ đề: “Còn chuyện thứ hai.”
“Anh không đồng ý!” Anh trực tiếp từ chối.
Nam Khuê nhẹ giọng thuyết phục: “Năm năm trước, em bị tai nạn giao thông nên bị sinh khó, mấy năm nay sống ở nước ngoài đều là Tiễn Nam giúp đỡ em.
Em cũng đã nói rất rõ ràng với anh ấy rằng em sẽ chỉ làm bạn với anh ấy mà thôi.
Hơn nữa chúng ta cũng đã kết hôn rồi, ông xã à, anh ấy đã giúp em rất nhiều, anh không thể để em cả đời không thể gặp mặt anh ấy được!”
“Ông xã, anh là người tốt nhất, đồng ý cho em đi đi, được không? Hơn nữa, em không ở một mình với anh ấy, Niệm Khanh và Tư Mặc cũng cùng đi với em mà!”
Không thể không nói rằng những điều Nam Khuê nói rất có đạo lý.
Anh không thể nhốt cô mãi thế được.
Cách tốt nhất chính là: phải để Chu Tiễn Nam thấy gia đình bốn người họ hạnh phúc thế nào, bằng cách này sẽ chủ động cắt đứt mọi tâm tư của anh ta thôi.
Nghĩ đến đây, Lục Kiến Thành rốt cục thả lỏng: “Nếu em sấy khô tóc cho anh, anh sẽ suy xét lại.”
“Ông xã chờ em, em đi lấy máy sấy tóc ngay.”
Ngay sau đó, Nam Khuê đã tự tay sấy tóc cho Lục Kiến Thành.
Đưa tay sờ sờ tóc mình, Lục Kiến Thành vẫn bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vì em đã ân cần với anh như vậy, thế thì anh đồng ý.”
Nam Khuê lập tức tiến lên vui vẻ hôn lên mặt anh: “Oa, cảm ơn ông xã, ông xã của em thật tốt.”
Bên trái gọi một tiếng “ông xã”, bên phải cũng gọi một tiếng “ông xã”.
Lục Kiến Thành dĩ nhiên như được mở cờ trong bụng, vui mừng khôn xiết.
“Đi gặp thằng đàn ông khác mà em vui mừng dữ vậy sao?” Đột nhiên, anh đưa tay nâng cằm Nam Khuê.
Có một sự ghen tị ánh lên trong mắt anh.
“Đương nhiên không phải!” Nam Khuê lập tức nhón chân ôm lấy cổ anh: “Không phải vì em đi gặp người đàn ông khác, mà là vì anh nguyện ý tin tưởng em, cho em tự do.
Anh tin tưởng em như vậy khiến em rất vui.”
“Cảm ơn anh, ông xã!”
“Cũng như nhau thôi.” Lục Kiến Thành cũng hôn lên môi cô.
Lúc hai người đi ngủ, Lúc Kiến Thành ôm Nam Khuê vào lòng, còn Nam Khuê gối đầu lên tay anh ngủ.
Kết quả, lúc sáng sớm tỉnh dậy, hai đứa tiểu quỷ kia một chút cũng không khách khí với anh.
Một đứa trực tiếp đặt cái mông nhỏ của mình lên mặt Lục Kiến Thành, còn đứa kia cố gắng chen vào giữa hai người đang ngủ, nhất quyết muốn làm tổ trong lòng Nam Khuê.
Không chỉ vậy, cậu còn đạp vào bụng Lục Kiến Thành, cố gắng đá anh ra chỗ khác.
Thế là, người nào đó liền nổi giận đùng đùng.
“Nam Niệm Khanh, con dám ngồi lên mặt cha, mau xuống ngay cho cha.”
Nhưng Tiểu Niệm Khanh chỉ cười khúc khích, cậu không thèm leo xuống mà còn chổng mông vào mặt anh mấy lần.
Ngay khi Lục Kiến Thành sắp tức giận, thân thể nhỏ bé mềm mại của cậu liền lăn qua lăn lại, và nhanh chóng hướng về phía bên kia của Nam Khuê, giơ hai tay ôm chặt lấy cô.
Lần này, cả hai bên trái phải của Nam Khuê đều bị Lục Tư Mặc và Nam Niệm Khanh ôm cả.
Cũng chẳng thèm chừa khoảng trống nào cho Lục Kiến Thành nữa.
Nhìn thấy hai tên nhóc tỳ lần lượt chiếm đoạt vợ mình, mặt mày Lục Kiến Thành liền xanh mét hết cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...