“Đương nhiên rồi.”
Nam Khuê thả Lục Kiến Thành ra, đang lúc quay đầu lại, Lục Kiến Thành đột nhiên móc lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm vào lòng, nói: “Cho em một cơ hội nữa đấy, có muốn cầu cứu anh hay không?”
“Không muốn.”
Nam Khuê từ chối thẳng thừng.
Sau đó, cô liền đẩy Lục Kiến Thành và nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Tư Mặc và Niệm Khanh mặc đồ ngủ đứng trong phòng khách, hai đứa đều đang mở to đôi mắt trong veo nhìn Nam Khuê chằm chằm, tự dưng cô cảm thấy xấu hổ không thôi.
Ngay lúc này, cô hận không tìm được một cái hố để chui vào.
Trước mặt các con trai của mình, cô lại ôm lấy Kiến Thành, còn làm mấy hành động nũng nịu với anh.
Hơn nữa, mấu chốt chính là, chính …chính là… kiễng chân hôn anh ấy.
Xong đời rồi, bây giờ mặt cô hóp đến mức không muốn nhìn thấy ai nữa.
Nam Khuê tức giận đẩy Lục Kiến Thành ra, hậm hực nói: “Đều là lỗi của anh hết đấy, tại sao anh không nhắc nhở em?”
Lục Kiến Thành vô tội giang hai tay, đồng thời còn bày tỏ: “Khuê Khuê à, anh đã hỏi em, cũng đã cho em cơ hội còn gì.”
“Nhưng anh không nói cái này!”
Nam Khuê cảm thấy lúc này cô cần phải bình tĩnh lại, nhất thời không biết phải nói với hai con như thế nào.
“Chuyện chúng nó ngủ dậy giao hết cho anh đấy, em đi…bình tĩnh lại đây.”
Sau khi nói xong, Nam Khuê nhanh chóng lủi vào trong phòng ngủ, sau đó còn tiện tay khóa luôn cửa.
Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại!
Cô cần phải bình tĩnh lại ngay bây giờ.
Lúc này, hai đứa trẻ nhìn theo bóng lưng của Nam Khuê với vẻ mặt sững sờ, trong lòng chỉ có dấu chấm hỏi rất lớn.
Mẹ làm sao thế nhỉ?
Mẹ không những không hôn chúng nó và nói chào buổi sáng, mà khi quay lại rõ ràng nhìn thấy chúng nó nhưng lại cố tình lảng tránh, như thể không nhìn thấy chúng nó vậy.
“Mami!” Tư Mặc và Niệm Khanh cùng lúc quay lại nhìn Nam Khuê và đồng thanh hét lên.
Lục Kiến Thành lập tức đi tới, xoa xoa tóc của hai đứa nó: “Đừng la lớn, mami tạm thời không thể nói chuyện với hai đứa, hơn nữa cũng không muốn nhìn thấy hai đứa.”
“Tại sao?” Niệm Khanh hỏi.
Tiểu Tư Mặc liền tiếp lời: “Toang rồi, bố ơi, hôm qua con và em trai không đi ngủ đúng giờ, hôm nay lại còn ngủ nướng trên giường, cho nên mami tức giận rồi.”
Ngay sau đó, hai anh em nghiêm túc đảm bảo: “Bố, chúng con sai rồi.
Sau này chúng con sẽ không bao giờ thức khuya hay ngủ nướng nữa.
Nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ.”
“Không phải vậy đâu.” Lục Kiến Thành vội vàng ngồi xuống an ủi, giải thích: “Mami không có tức giận các con, mami chỉ đang xấu hổ thôi.”
“Xấu hổ?” Tiểu Niệm Khanh ngoẻo đầu tỏ ý không hiểu.
Lục Kiến Thành gật đầu, anh nói: “Bởi vì lúc nãy mami hôn bố bị các con nhìn thấy, sợ các con cười nhạo làm ảnh hưởng đến hình tượng của mẹ trong mắt các con, cho nên không đành lòng nhìn các con, muốn tự mình đi bình tĩnh lại một chút.”
“Thế thì có gì cơ chứ? Mami không hôn con thì cũng sẽ hôn anh trai thôi.” Tiểu Niệm Khanh ngây ngô đáp lại anh.
Nhưng Tiểu Tư Mặc có vẻ hiểu biết nhiều hơn
Cậu mỉm cười ngượng ngùng nói: “Em trai à, em không hiểu chuyện này đâu.
Mẹ hôn chúng ta khác với hôn bố.”
“Không phải cũng là hôn sao? Có gì mà khác nhau chứ?” Tiểu Niệm Khanh tự tin nói.
Tiểu Tư Mặc không nhịn được nhẹ nhàng vỗ về cậu: “Em ngốc thật đó, mẹ hôn bố là vì thích và yêu bố.”
Tiểu Niệm Khanh nhìn Tiểu Tư Mặc tràn đầy bất mãn: “Hứ, anh mới ngốc đấy, chẳng lẽ mẹ không thích chúng ta sao? Chẳng phải mẹ hôn chúng ta là vì mẹ yêu chúng ta sao? Mami yêu em nhất.”
Tiểu Tư Mặc lè lưỡi, tuy rằng cậu không giải thích được, nhưng dù sao vẫn là hai chuyện khác nhau.
Bên trong phòng, Nam Khuê nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, lại phát hiện hai má mình ngày càng đỏ hơn.
Có thể nhìn thấy cả rặng mây đỏ luôn rồi.
Đây là lần đầu tiên bị con trai mình bắt gặp, nhưng cô không thể ngờ hai đứa nhỏ này lại thảo luận nghiêm túc đến vậy.
Xem ra sau này cô phải cẩn thận hơn.
Cũng tại lỗi của người nào đó, rõ ràng đã nhìn thấy chúng nó, vậy mà không thèm nói cô tiếng nào.
Hứ, chắc chắn là anh ấy cố tình làm vậy.
Trong phòng khách, Lục Kiến Thành nắm lấy tay hai đứa nhỏ, bảo chúng ngồi trên sô pha.
Sau đó, anh ngồi bên cạnh chúng nó và nghiêm túc giải thích: “Những gì Niệm Khanh và Tư Mặc nói đều đúng, nhưng bố còn phải nói thêm một điều nữa.”
“Mẹ yêu bố cũng rất yêu các con, mẹ dành trọn tình yêu cho các con, cho nên Niệm Khanh nói rất đúng.
Còn không đúng chính là, tuy rằng đều là yêu, nhưng hai kiểu tình yêu đó không giống nhau, mẹ yêu các con là tình yêu của người mẹ, là tình cảm của người mẹ đối với các con của mình.”
“Mẹ yêu bố, bố yêu mẹ, đó là tình cảm vợ chồng.
Các xon vẫn còn nhỏ, bố giải thích ra chưa chắc các con đã hiểu, nhưng sau này trưởng thành các con sẽ hiểu thôi.”
Tiểu Tư Mặc giơ tay lên cao: “Bố, con hiểu được.”
“Bố thích mẹ, cũng giống như con thích em gái Tiểu Lệ Chi ở trường mẫu giáo, có phải không?”
Lục Kiến Thành suy tư một hồi, sau đó gật đầu: “Ừa, có thể hiểu như vậy!”
Tiểu Niệm Khanh cũng lập tức vui vẻ nói: “Vậy thì con cũng biết rồi, con thích chị Tiểu Bồ Đào nhất, con thích chơi cùng chị ấy.”
Nghe những lời hai đứa con trai nói, Lục Kiến Thành vừa an tâm vừa lo lắng.
Điều an tâm nhất là hai đứa trẻ này có thể hiểu và phân biệt rõ ràng.
Nhưng điều đáng lo ngại lại là mới bước chân vào trường mẫu giáo mà đã có người con gái mình thích rồi.
Xem ra sau này anh không phải lo lắng cho những đứa con dâu rồi!
Sau khi giục hai đứa nhóc tắm rửa thay quần áo xong, Lục Kiến Thành nói: “Được rồi, bố đi chuẩn bị bữa sáng, các con vào phòng gọi mẹ ra ăn sáng nhé?”
“Vâng ạ!”
Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ liền chạy vào trong phòng ngủ.
Nam Khuê vừa mới thay xong quần áo, cửa phòng liền bị hai đứa trẻ đẩy vào.
Ngay sau đó, Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh mỗi đứa ôm lấy cánh tay trái phải của Nam Khuê: “Mami, chúng con đều biết cả rồi.
Bố đã nói cho tụi con biết rồi, mẹ đừng xấu hổ nữa nhé!”
“Con và anh trai sẽ không để bụng đâu!” Tiểu Niệm Khanh nói.
“Đúng vậy đó, mami thích bố, chúng con vui còn không kịp nữa là!” Tiểu Tư Mặc cũng nói.
Nghe hai đứa con trai nói vậy, Nam Khuê cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa, vừa nãy ở trong phòng một mình, cô cũng đã bình tĩnh rất nhiều.
Chỉ là lần đầu tiên bị con trai nhìn thấy, trong lòng cô cảm thấy có chút phiền não khó thông.
Sau khi Nam Khuê ra khỏi phòng ngủ, cô tranh thủ thời gian đi tắm một chút.
Khi bước tới bàn, Lục Kiến Thành đã chuẩn bị bữa sáng cho mình, tất cả đều là đồ ăn Trung Quốc, bao gồm bánh hấp, bánh bao, cháo, cũng như sữa đậu nành và sữa bò.
Tuy bữa sáng hơi muộn nhưng hai đứa trẻ cũng đã hơi đói.
Nhưng lúc Nam Khuê đi tới, cả Tư Mặc và Niệm Khanh đều đang ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm đũa, ngồi thẳng lưng.
Hai đứa trẻ vẫn chưa chịu ăn, chúng nó chính là muốn đợi cô đến ăn chung.
“Mau ăn đi, mẹ biết các con đều đói cả rồi.” Vừa ngồi xuống, Nam Khuê liền nhắc tụi nhỏ.
Hai đứa trẻ quả thực rất đói bụng, vừa nhận lệnh xong liền lập tức ăn no nê thỏa mãn.
Sau bữa ăn, Nam Khuê dọn dẹp bát đĩa, còn Lục Kiến Thành đi gọi điện thoại.
Sau khi cúp máy, anh đi về phía Nam Khuê: “Khuê Khuê, chúng ta có phải đã đến lúc nên về Trung Quốc rồi không? Anh đã nhờ Lâm Tiêu kiểm tra một chút.
Các chuyến bay gần đây đều kín hết cả, cho nên chúng ta phải thu xếp trước.”
Mấy ngày nay đều trải qua ngọt ngào khiến cô quên mất cái chuyện làm cô lo lắng nhất.
Bây giờ nhắc đến, trái tim Nam Khuê liền lập tức chùng xuống.
Lau khô tay, cô nghiêm túc nhìn anh: “Kiến Thành, bây giờ chúng ta không thể trở về được.”
“Sao vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...