Lục Kiến Thành ban đầu thực sự cảm thấy rất đau lòng, nhưng nhìn thấy tiểu Tư Mặc hiểu chuyện như vậy, trong lòng anh lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đúng vậy, người ta nói rằng các cặp song sinh thường có tính cách tương đối khác nhau.
Niệm Khanh có thể là dính mẹ nhiều hơn, tính cách cũng cảm tính hơn một chút.
Còn Tư Mặc giống anh hơn, cũng lí trí hơn.
Như vậy cũng tốt, hai người con có thể bổ sung cho nhau.
Ôm chặt Tư Mặc trong tay, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Tư Mặc đã an ủi cha, cha thoải mái hơn nhiều rồi.
”
“Hơn nữa, cha làm sao giận Niệm Khanh được? Là do cha làm không tốt, cha đã lâu không đến thăm các con.
Nhưng con đừng lo, từ hôm nay trở đi cha sẽ bù đắp cho con và em.
”
“Những thứ mà cha của người khác có thể làm, thì cha cũng có thể làm cho các con, bất kể là chơi điện tử hay là nâng các con lên cao, cha đều sẽ làm tốt hơn họ.
”
Dẫu sao cậu bé vẫn là một đứa trẻ, nên khi tiểu Tư Mặc nghe thấy những lời này, đôi mắt lấp lánh như cười: “Thật không ạ? Cha, vậy cha không được hối hận đấy, nhất định nói được làm được!”
“Ừm, cha bảo đảm là làm được, cha sau này cũng sẽ không rời xa các con nữa.
”
Hai cha con lại nhanh chóng tiếp tục chơi đùa cùng nhau trong phòng khách.
Ở trong phòng.
Nam Khuê đang ôm Niệm Khanh, vô cùng nhẫn nại nói: “Mẹ biết, Niệm Khanh rất yêu cha, rất muốn chơi đùa cùng với cha, đúng không?”
Tiểu Niệm Khanh mím chặt môi, không nói gì.
Nam Khuê lại tiếp tục nói: “Niệm Khanh chỉ là cảm thấy mấy năm nay mẹ một mình quá khổ cực rồi, cảm thấy cha lẽ ra nên giúp mẹ chia sẻ một chút, nhưng cha lại vắng mặt, cha không bảo vệ mẹ, anh trai con và con được tốt.
”
“Con tưởng mình bị cha bỏ rơi rồi, vì thế có chút buồn, chứ không phải con thực sự ghét cha đúng không?”
Dù sao cậu cũng là một đứa trẻ, ngay khi Nam Khuê nói những lời như vậy, tiểu Niệm Khanh lập tức phá bỏ sự phòng thủ.
Mắt cậu đỏ hoe, gật gật đầu: “Mami, tại sao cha không đi tìm chúng ta? Cha có biết là con và anh mỗi ngày đều mong ngóng cha, nhưng sao cha lại không đến?”
Điều này có lẽ là điều mà trong lòng tiểu Niệm Khanh băn khoăn nhất.
Vì vậy khi nói tới điều này, cậu bé đã rơi nước mắt.
Trong lần điều trị trước, dù đau đớn nhiều thế nào, Niệm Khanh bé nhỏ của cô đều rất mạnh mẽ, cho dù sợ hãi, cậu vẫn nghiến chặt răng không khóc.
Nhưng giờ đây, chính là “cha” đã khiến trong lòng cậu bé mất sự mạnh mẽ đó mà rơi nước mắt.
Nam Khuê ôm chặt tiểu Niệm Khanh, nghiêm túc xin lỗi: “Mẹ xin lỗi Niệm Khanh, là mẹ đã sai, là mẹ có lỗi với con, về điều này con không thể trách cha được.
”
“Cha rất yêu mẹ, cũng rất yêu con và anh, cha trước giờ không có bỏ rơi chúng ta, chỉ là lúc đó giữa mẹ với cha có sự hiểu lầm, vậy nên mẹ đã mang con và anh cùng tới đây.
”
“Cha vẫn không biết về sự tồn tại của con và anh nên mới không đến tìm các con.
Nếu con thực sự muốn trách, thì hãy trách mẹ, chính mẹ đã không nói cho cha biết về sự tồn tại của các con.
”
Nghe tới đây, tiểu Niệm Khanh liền ngẩng đầu lên giọng nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, thật sự là như vậy sao? Cha thực sự không bỏ rơi con và anh sao?”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
’
“Ừm, mẹ tuyệt đối không lừa Niệm Khanh của mẹ.
”
Nam Khuê vừa nói vừa đưa tay chạm nhẹ lên mũi của Niệm Khanh.
Lúc này, tiểu Niệm Khanh liền đưa tay lau khô nước mắt trên mặt.
“Nếu thực sự là như vậy, con sẽ không trách cha nữa, dù sao thì không biết không có tội mà!”
Nam Khuê lập tức giơ ngón tay cái lên: “Giỏi lắm, Niệm Khanh của mẹ thật là rộng lượng, vì Niệm Khanh đã hiểu lầm cha, và cũng đã tha thứ cho cha, vậy có phải là nên xin lỗi cha không nhỉ!”
“Con vừa nói ghét cha, cha nghe thấy điều đó trong lòng thực sự vô cùng buồn, trái tim tưởng chừng như muốn vỡ tan!”Truyện
Nam Khuê ôm lấy ngực, biểu cảm trái tim đang bị đau đớn, tiểu Niệm Khanh cũng rất nhanh chóng hiểu ra.
Nhưng cậu còn có chút nhút nhát.
“Vậy lát nữa con sẽ đi xin lỗi cha!”
Nam Khuê gật đầu cười: “Ngoan lắm, Niệm Khanh của mẹ càng ngày càng giỏi, mẹ thực sự cảm thấy rất vui.
”
Nhìn thấy nụ cười của Nam Khuê, tiểu Niệm Khanh đột nhiên vẫy vẫy tay: “Mami, mẹ lại đây!”
“Qua đó làm gì vậy, Niệm Khanh có tâm sự gì muốn nói riêng với mẹ sao?”
“Mami, mẹ mau qua đây, gần con một chút.
” Tiểu Niệm Khanh lại lặp lại một lần nữa.
Lần này Nam Khuê nhanh chóng đi đến gần Niệm Khanh.
Ngay khi cô đưa mặt lại gần, đột nhiên, có một cái chạm nhẹ nhàng và ấm áp trên má cô, anh chàng nhỏ nhanh chóng hôn lên má cô một nụ hôn ngọt ngào.
Đồng thời ôm đầu cô, cậu chủ động ghé sát miệng vào tai cô, khẽ nói: “Mẹ yêu ơi, để con nói cho mẹ một bí mật! Cho dù con có cha rồi, thì người con yêu nhất vẫn mãi mãi là mẹ, mẹ mãi mãi ở vị trí số 1 trong lòng con, không ai có thể thay thế được.
”
Thì ra là cậu muốn nói những lời này.
Nam Khuê cười híp mắt, đồng thời dành cho tiểu Niệm Khanh một nụ hôn ngọt ngào: “Cảm ơn Niệm Khanh bé nhỏ của mẹ, sau này khi lớn lên, con nhất định sẽ trở thành một người đàn ông ấm áp, mẹ không phải lo lắng cho vợ của con sau này rồi.
”
Mặc dù là ngôn ngữ của trẻ con, và cô cũng biết là vị trí số một của cô chắc chắn sẽ bị thay thế bởi vợ cậu bé trong tương lai.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng Nam Khuê vẫn cảm thấy ấm áp.
So với Tư Mặc, Niệm Khanh tình cảm hơn một chút, nhưng đồng thời cũng tinh tế, trái tim cũng ấm áp hơn một chút.
“Đương nhiên, con yêu Mami nhất, không giống như anh trai, vừa mới gặp được cha mấy ngày đã bị cha mua chuộc, lao vào ôm lấy cha rồi.
”
“Được rồi, vậy Niệm Khanh nhớ lời của mình nhé, nếu sau này con bị cha mua chuộc, mẹ sẽ đánh đòn nha!”
An ủi Niệm Khanh xong, Nam Khuê đi ra ngoài trước, để cho cậu có chút không gian riêng.
Trong phòng khách, Lục Kiến Thành và Tư Mặc đang chơi đùa rất vui vẻ.
Thấy Nam Khuê đi ra, Lục Kiến Thành liền đi tới chỗ cô: “Niệm Khanh thế nào rồi, tâm trạng đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, xin lỗi anh Kiến Thành, đều là tại em khiến anh và các con bị chia cách lâu như vậy, nếu không con cũng sẽ không xa lạ với anh như thế, trong lòng cũng không oán giận anh như thế, Niệm Khanh tương đối cảm tính, anh đừng trách con!”
“Em nói gì vậy?” Lục Kiến Thành vuốt tóc Nam Khuê: “Ngốc quá, nó là con trai anh, anh là cha, anh làm sao có thể trách con được!”
“Tình yêu của cha mẹ với con cái, trước giờ đều không cần phải nghi ngờ.
”
“Chỉ là anh thấy hơi có lỗi, anh đã bỏ lỡ thời gian trưởng thành quý giá của các con, cũng bỏ lỡ từng giai đoạn tuyệt với từ lúc các con cất tiếng khóc chào đời, bi bô học nói tới bây giờ.
”
Nam Khuê liền ôm chặt lấy Lục Kiến Thành, vùi đầu vào ngực anh: “Em xin lỗi, Kiến Thành, đều là lỗi của em, là em đã khiến anh lỡ mất những khoảng thời gian này.
”
“Khuê Khuê….
” Lục Kiến Thành nghiêm túc nhìn cô: “Anh nói những điều này, không phải để em tự trách mình, mà là muốn nói với em rằng chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian quý giá, cho nên những ngày tháng còn lại của cuộc đời, chúng ta nhất định càng phải quý trọng, càng không thể bỏ lỡ bất kì khoảng thời gian nào với các con.
”
“Mặc dù sự bỏ lỡ trước đây có chút đáng tiếc, nhưng sau này ở bên cạnh nhau là có thể bù đắp, anh có lòng tin là như vậy, em có lòng tin không?”
Gật đầu một cách dứt khoát, Nam Khuê tự tin đáp: “Có, sau này gia đình bốn người của chúng ta sẽ tìm lại được tất cả những hạnh phúc và vui vẻ đã mất trước đây.
”
“Được.
”
Lục Kiến Thành vừa nói xong, đột nhiên cửa phòng mở ra.
Tiểu Niệm Khanh đứng ở cửa cầm một món đồ chơi, đôi mắt đen lấp lánh, nhìn Lục Kiến Thành từ xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...