“Anh vẫn cho rằng em đã chết, bây giờ đột nhiên biết em còn sống, hơn nữa biết em vì anh sinh hai bảo bối, nhất định là rất khiếp sợ.
Vì vậy, em có thể hiểu được tâm trạng của anh.”
“Hiện tại chúng ta đã gặp mặt, áy náy và tiếc nuối trong lòng anh cũng có thể buông xuống rồi.
Em không muốn phá hủy gia đình của anh, em cũng không muốn làm một người thứ ba đáng xấu hổ, vì vậy em chúc phúc cho anh.”
Ánh mắt Lục Kiến Thành sâu thẳm.
Anh cảm thấy mình sắp phát điên vì sợ.
Nếu như không phải niềm vui sướng nhìn thấy cô làm phai nhạt đi những cơn giận dữ này, anh quả thực hận không thể mổ xẻ trái tim cô ra xem thử.
Thậm chí còn chúc phúc cho anh!
Chúc phúc cho anh với người phụ nữ khác.
Xem ra trong năm năm nay, cô rất tự do thoải mái, không đau buồn chút nào, thế mà còn có thể cười chúc phúc.
“Nói lại lần nữa, chúc phúc cho anh cái gì?”
Lục Kiến Thành bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, ánh mắt âm trầm hỏi.
“Chúc phúc cho anh và vợ anh…”
“Ô ô…” Lời Nam Khuê còn chưa dứt, đã bị Lục Kiến Thành nắm cằm, tức giận hôn lên.
Nụ hôn kia, cường thế cùng nhiệt liệt, giống như cuồng phong bão táp, gần như hoàn toàn bao phủ Nam Khuê.
Hai tay anh, giống như sắt thép, gắt gao giam cầm cô.
Cô không thể trốn thoát chút nào.
Chỉ có thể tùy ý để anh giữ gáy cô, không ngừng tiến công.
Không nhớ rõ kéo dài bao lâu, trong lúc giãy dụa, rốt cuộc Nam Khuê tìm được một khe hở.
Cô đưa tay, dùng sức từ chối: “Buông… Buông ra, Lục Kiến Thành, anh buông ra.”
Buông ra?
Năm năm rồi, thật vất vả mới nhìn thấy được cô, anh làm sao có thể buông ra.
Cả đời này, cho dù là chết, Lục Kiến Thành anh cũng không thể buông ra.
Từ nay về sau, Nam Khuê sinh ra là người của anh, chết cũng phải làm quỷ của anh.
“Lục Kiến Thành, em sắp không thở nổi nữa, ô ô.
Anh buông em ra.”
Một loại cảm giác áy náy thật sâu đè nặng trong lòng, trong lòng Nam Khuê cực kỳ khó chịu, cô không muốn làm người thứ ba.
Tại sao?
Tại sao phải ép buộc cô là người thứ ba đáng xấu hổ chứ.
Không phải anh nói là anh yêu vợ mình sao? Vậy tại sao lại phải hôn cô thâm tình miên man như vậy.
“Lục Kiến Thành, anh điên rồi!”
Nam Khuê ấp ức nhìn anh, nước mắt trong mắt rơi xuống.
Trong lòng Lục Kiến Thành rất bực bội, nhưng nghĩ đến giấu giếm trong năm năm, nghĩ đến sự hiểu lầm của cô với anh, anh quyết định trừng phạt cô một chút.
Nếu không anh làm sao có thể thoải mái cam tâm.
“Anh có điên không không, trong lòng anh rõ nhất.”
“Nhưng em, Nam Khuê, anh sẽ cho em một cơ hội khác, còn muốn chúc phúc cho anh không? Vậy hãy để anh lắng nghe lời chúc phúc của em.”
Tóc Nam Khuê rối bời, cả người vô cùng nhếch nhác nhìn anh.
Trong lòng quả thực ấm ức muốn chết.
Sao anh có thể tồi tệ như vậy?
Một giây trước bá đạo hôn cô, giây tiếp theo muốn cô chúc phúc cho anh và vợ anh.
Lục Kiến Thành, anh muốn khiến cô đau lòng đến chết sao?
Cắn môi, sắc mặt Nam Khuê tái nhợt.
Một lúc lâu, cô đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời, sau đó nâng lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, nặn ra nụ cười quả thực còn khó chịu hơn khóc.
“Em chúc anh và vợ anh, trăm năm…”
Nhưng mà, lời nói trong miệng Nam Khuê còn chưa dứt, chợt bị Lục Kiến Thành đè lên tường.
Đôi môi, hung hăng bịt kín lại.
Sức lực kia, so với vừa rồi càng mãnh liệt hơn, càng dùng sức hơn.
Môi Nam Khuê đều bị hôn đến đau.
Cô giống như cảm giác được cơn giận phập phồng trong lồng ngực anh, từng luồng từng luồng xông ra ngoài.
Thế nhưng, rõ ràng là anh bảo cô chúc phúc mà, cô đã làm theo lời của hắn, vì sao anh còn tức giận chứ?
Lục Kiến Thành thật sự tức muốn chết, nắm đấm nắm chặt, im lặng đập vào tường phía sau.
Vậy mà còn dám chúc phúc?
Có vẻ như nụ hôn quá nhẹ.
Anh nên tàn nhẫn hơn một chút.
Cuối cùng, môi Nam Khuê đều bị anh cắn sưng lên, cũng đã rách da, chảy máu.
Thế nhưng, cả người anh vẫn tức giận đùng đùng, không chỉ không có giảm bớt, trái lại càng tức giận hơn .
“Còn muốn chúc phúc sao?” Ánh mắt anh thâm trầm nhìn chằm chằm Nam Khuê, tiếp tục truy hỏi.
Rốt cuộc nhịn không được, Nam Khuê sụp đổ ngồi xổm trên mặt đất.
Nước mắt cô chảy ra ngoài: “Lục Kiến Thành, rốt cuộc anh muốn thế nào? Bây giờ anh đã kết hôn rồi, tại sao anh lại trêu chọc em?”
“Em đã rất cố gắng, ngay cả khi em yêu, em nhớ, em buồn, cũng không làm phiền gia đình của anh, đến hạnh phúc của anh.
Anh cần phải giẫm nát lòng tự trọng của em trên mặt đất, dùng cách này hung hăng làm nhục em sao?”
Tình yêu? Nhớ? Lục Kiến Thành nhìn cô, lạnh lùng chất vấn: “Em thật sự yêu anh sao? Yêu đến mức chúc phúc cho anh và một người phụ nữ khác? Yêu đến mức không nói một tiếng nào đã rời đi năm năm, yêu đến mức rời đi tàn nhẫn mà tuyệt tình như vậy.”
Lục Kiến Thành chất vấn, cuối cùng cũng làm cho Nam Khuê chịu không nổi.
Cô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên ngay cả hình tượng cũng không để ý, nước mắt cũng không lau.
Cứ như vậy nhìn anh, sụp đổ hét lớn.
“Em đã đi tìm anh, nhưng anh đang ôm lấy người phụ nữ khác, dịu dàng yêu chiều như vậy.”
“Tình huống của Niệm Khanh vừa mới được cải thiện, em đã lập tức về nước tìm anh, nhưng anh đã kết hôn, có vợ, Lục Kiến Thành, anh nói xem em trở về để làm gì nữa? Quay lại làm tiểu tam à? Hay là trở về làm người thứ ba không biết xấu hổ chứ.”
“Em yêu anh, nhưng yêu thì sao? Tình yêu của anh là người vợ mới cưới của anh, còn em chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của anh, vì vậy năm năm này, em chỉ có thể thầm yêu, thầm nhớ.”
“Anh cho rằng vì sao Tư Mục có thể tìm được anh, đó là bởi vì thằng bé nhìn thấy em gọi tên anh vô số lần, nhìn ảnh chụp của anh mà khóc.”
“Sau đó vài năm, ngay cả bất kỳ tin tức nào của anh em cũng không dám tìm hiểu, em sợ nhìn thấy anh không hạnh phúc, em sẽ khổ sở.
Cũng sợ nhìn thấy anh hạnh phúc, thì dường như em cũng sẽ buồn hơn.”
“Lục Kiến Thành, anh quá đáng ghét, đồ trộm trái tim như anh, mười mấy năm rồi, bất kể là ở bên cạnh anh hay không ở bên cạnh anh, trái tim em đều bị anh giam cầm, không thể thoát ra, tham lam canh giữ trong thế giới của anh hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ có thể vụng trộm, cũng không dám quang minh chính đại nữa.”
“Cho nên, anh còn muốn em làm gì nữa chứ?”
Nam Khuê nói xong, mạnh mẽ xoay người.
Thật sự là đau lòng đến hít thở không nổi, cho nên mới có thể ngay cả thở cũng là khó chịu như bị đao cắt.
Lúc này, một vòng tay mạnh mẽ vòng qua thắt lưng của cô, Lục Kiến Thành dùng ôm lấy cô.
“Đừng đụng vào em!”
Tay Lục Kiến Thành đặt trên vai Nam Khuê, mạnh mẽ xoay người cô qua, đối mặt với anh.
Đôi tay kia, nóng bỏng rơi trên mặt Nam Khuê, từng chút từng chút lau nước mắt trên mặt cô.
Ánh mắt, bỗng nhiên trở nên dịu dàng như nước: “Em biết không? Anh sợ hãi đến mức nào, sợ rằng trong năm năm này em đã quên anh, không còn yêu anh nữa.”
“Bây giờ thật tốt, em đã nói ra, nói tất cả ra.”
“Cho nên, anh rất đắc ý đúng không?” Nam Khuê đỏ mắt nhìn anh.
“Rất đắc ý, nhưng vui sướng và hạnh phúc hơn, vui sướng là vì Khuê Khuê của anh vẫn yêu anh như trước, vui sướng vì năm năm nay không phải mình anh tương tư.”
Lục Kiến Thành nâng mặt Nam Khuê lên, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Đồ ngốc, mỗi một câu tiếp theo anh nói em phải nghiêm túc lắng nghe rõ ràng.”
“Cả đời này, anh chỉ kết hôn một lần, chính là cùng em.
Giấy chứng nhận kết hôn trên Weibo là của chúng ta, bảo bối là em, cả đời này yêu nhất cũng chỉ là em, tất cả đều là em, chưa từng có người phụ nữ nào khác.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...