Nghe Lục Kiến Thành nói, Nam Khuê đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt ngấn lệ kia cũng nhìn anh, nghiêm túc mở miệng: “Weibo của anh, giấy đăng ký kết hôn đều phơi ra rồi, truyền thông cũng đã đưa hình ảnh của vợ anh ra.
”
Lúc ấy, khi cô biết bệnh tình của Niệm Khanh, cả người đều sắp điên rồi.
Một trái tim ở trên người đứa nhỏ, chỉ muốn nhanh chóng tìm được trái tim thích hợp, cấy ghép cho Niệm Khanh.
Trong suốt một tháng, cô hầu như không có thời gian rảnh rỗi.
Cô cũng không dám để cho mình rảnh rỗi.
Tuy nhiên, thực tế đã cho cô một đòn nặng.
Trong tháng đó, Nam Khuê chạy khắp các bệnh viện nhưng không tìm được trái tim phù hợp.
Hơn nữa, dữ liệu cho thấy rằng gần như không thể để tìm một trái tim phù hợp trong thời gian ngắn.
Tất nhiên, cũng có những người may mắn có thể gặp đúng cách trong vòng nửa năm hoặc thậm chí ít hơn.
Ban đầu, Nam Khuê vẫn luôn kiên định Niệm Khanh của cô nhất định là người may mắn, là đứa trẻ d được ông trời chiếu cố.
Dù sao thằng bé sinh ra đã gập ghềnh như vậy, ông trời sao có thể không thiên vị một chút chứ!
Thế nhưng, trong khi chờ đợi dài đằng đẵng, nổi tuyệt vọng từng chút từng chút bao bọc lấy cô, đè ép gần như sụp đổ, tránh không thoát, chạy không thoát.
Vì do tim có vấn đề, Niệm Khanh cũng nhiều lần vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.
Mỗi một lần, trái tim Nam Khuê đều treo trên mũi đao, cả người sợ hãi muốn chết.
Có thể nói, Niệm Khanh vào bệnh viện một lần, cả người Nam Khuê sẽ run rẩy một lần.
Hơn nữa Tư Mục lại nhỏ, cô thường xuyên bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không ăn được, ngay cả ngủ cũng chỉ ngủ có mấy tiếng đáng thương.
Cả người kiệt sức mệt mỏi.
Về sau, mãi cho đến khi Niệm Khanh gần một tuổi, có thể là lớn hơn một chút, tình huống dần dần được cải thiện hơn, số lần vào bệnh viện cũng ít đi.
Nam Khuê lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ về cảnh hôm đó mình nhìn thấy trong phòng bệnh viện.
Cô tự hỏi mình, có phải đã hiểu lầm hay không?
Dù sao khi biết tin tức “giả chết” của cô, anh rất đau lòng, cái loại đau đớn không muốn sống.
Cái loại đau đến sống đi chết lại này, không phải giả bộ.
Hơn nữa, ngay cả chết anh cũng không sợ, cũng phải chạy tới gặp cô.
Tình cảm nồng đậm như vậy, làm sao có thể dễ dàng quên đi, lại yêu một người phụ nữ khác chứ!
Giữa bọn họ, đã bỏ lỡ quá nhiều.
Nếu đã có nghi ngờ, cô muốn đi chứng thực.
Cho nên, Nam Khuê đã quyết định xong, muốn đi tìm anh trực tiếp hỏi rõ chuyện ngày hôm đó.
Đêm đó, cô đóng gói tất cả hành lý của mình.
Cũng đã mua xong vé máy bay, thậm chí đã tìm người chăm sóc cho Tư Mục và Niệm Khanh.
Khi lên máy bay về nước, trong lòng cô tràn đầy chờ mong.
Tuy nhiên, bay mười mấy tiếng đồng hồ.
Ngay khi xuống máy bay, lúc mở điện thoại di động ra, trái tim Nam Khuê chợt nặng trĩu.
Trên weibo của anh, đang đăng giấy chứng nhận kết hôn, kèm theo văn bản tuy ngắn gọn, nhưng vô cùng thâm tình: “Đã kết hôn, cô ấy là bảo bối của cả đời tôi, yêu nhất đời này!”
Chính vì hành động này, cộng thêm hai tấm giấy chứng nhận kết hôn kia, Nam Khuê sụp đổ ngay tại chỗ.
Trên đường đến đây, cô đã nghĩ về hàng ngàn khả năng.
Nghĩ tới, nếu thật sự là hiểu lầm, bọn họ phải làm thế nào để cởi bỏ khúc mắc trong lòng đây.
Nghĩ tới, nếu thật sự là hiểu lầm, cô muốn vui vẻ nói cho anh biết về sự tồn tại của Tư Mục và Niệm Khanh.
Cô thậm chí cảm thấy nhất định là hiểu lầm, không thể không phải hiểu lầm.
Tuy nhiên, weibo đó đã cho cô một cú đánh chết người.
Thật sự có mơ cô cũng không ngờ rằng anh đã kết hôn!
Bảo bối suốt đời?
Thật là một lời thổ lộ thâm tình bá đạo.
Yêu nhất đời này!
Yêu?
Lúc ấy Nam Khuê toàn bộ thân thể đều cứng ngắc, nụ cười còn đắng hơn thuốc.
Người vợ mới cưới của anh là người anh yêu nhất trong cuộc sống này, còn cô thì sao?
Xem là cái gì?
Một năm, đúng vậy.
Thời gian không dài cũng không ngắn, thì ra anh đã sớm quên cô, cũng đã sớm không chờ cô nữa.
Người không thể quên, chỉ có cô mà thôi.
Người đến người đi, trong sân bay rộng lớn như vậy, một mình Nam Khuê đứng ở sảnh sân bay.
Đang là mùa đông, bởi vì sưởi ấm của sân bay gặp trục trặc, bên trong đặc biệt lạnh.
Cửa lớn mở ra, gió lạnh thổi vào bên trong.
Cô trở về vội vàng, quên mất sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai thành phố, cho nên mặc quần áo đơn bạc, cả người cầm điện thoại di động đứng run rẩy trong đại sảnh sân bay.
Trái tim càng lạnh đến cực hạn.
Điện thoại di động trong tay, giống như một viên gạch, nặng nề đè ép trái tim cô.
Cô thậm chí còn cảm thấy mình hoa mắt.
Thế nào cũng không muốn tin rằng anh thật sự đã kết hôn, cưới người vợ mới.
Cho nên điên cuồng lướt weibo kia hết lần này đến lần khác.
Nhưng cô căn bản không nhìn lầm, Weibo đúng là thật.
Không chỉ vậy, cô còn thấy tin tức của truyền thông: đó là một bức ảnh không rõ ràng, anh vội vã đi vào một khu phố.
Người ta nói rằng đó là nơi vợ mới cưới của anh đang sống.
Bởi vì chưa chính thức tổ chức hôn lễ, cho nên vẫn chưa ở cùng một chỗ.
Tất cả mọi thứ, tất cả đều ở trước mặt Nam Khuê, khiến cô không thể không tin.
Hỏi?
Có cần phải hỏi không?
Anh đều đã kết hôn rồi, cho dù lúc trước chỉ là hiểu lầm thì làm sao chứ.
Nó đã không có ý nghĩa gì nữa.
Cô đã đi, cô không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Thậm chí, sẽ làm cho anh cảm thấy mình là một con trùng đáng thương, vô cùng hèn mọn.
Một chút tự trọng cuối cùng, một chút kiêu ngạo cuối cùng, cô muốn giữ lại, không muốn bị nghiền nát nữa.
Bây giờ anh đã kết hôn, anh có một người vợ tốt.
Vì vậy, cô chúc phúc cho anh.
Không quấy rầy chính là sự ôn nhu cuối cùng của cô.
Ngày hôm đó, một mình cô ở cả đêm trong sân bay, sau đó mua vé máy bay vào ngày hôm sau và trở lại.
Khi cô trở về, cô bị bệnh.
Bị phong hàn rất nghiêm trọng, sốt cao liên tục không bớt, một lần, cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi tỉnh lại, cô nhìn thấy Tư Mục và Niệm Khanh, nhìn hai bảo bối ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, cô mới biết mình không thể suy sụp.
Cô hiện tại, đã không còn là một cô gái như trước kia nữa.
Cô là đã làm mẹ, là một bà mẹ của hai đứa trẻ.
Cho nên, bất luận lúc nào, cô đều phải kiên cường, cô tuyệt đối không cho phép mình yếu ớt nữa.
Từ nay về sau, cô phải cố gắng vì hai đứa bé.
Về phần sau này, hai người có tổ chức hôn lễ hay không, Nam Khuê không biết.
Có thể đã tổ chức, chỉ là địa điểm được quản lý rất nghiêm ngặt, các phương tiện truyền thông không thể săn được, vì vậy không có hình ảnh lộ ra.
Cũng có thể không tổ chức, hai người thay đám cưới bằng tuần trăng mật.
.
Nhưng mà, đều không liên quan đến cô.
Lúc nhớ anh, cô sẽ lấy điện thoại di động ra, một mình nhốt trong phòng, nhìn anh, hết lần này đến lần khác dịu dàng gọi tên anh.
Đôi khi vì quá suy nghĩ, cũng sẽ không thể không khóc.
Nhưng chỉ cần ra khỏi cửa và nhìn thấy hai đứa trẻ, cô phải là người mẹ mạnh mẽ và dũng cảm.
Mặc dù vậy, Tiểu Tư Mục cẩn thận nhạy cảm vẫn phát hiện ra bí mật trong album ảnh di động của cô.
Nếu như không phải Tư Mục dẫn anh đến trước mặt mình, Nam Khuê căn bản không biết cậu về nước là để đi tìm cha.
Khi suy nghĩ trở lại, Nam Khuê trở nên bình tĩnh và lý trí hớn: “Nếu anh đã kết hôn và rất yêu vợ mình, hãy là một người đàn ông nghiêm túc và có trách nhiệm, hãy tôn trọng cô ấy, cũng như tôn trọng em.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...