Tuy biết bản thân không phải là Khuê Khuê của anh, nhưng Tiểu Sảng vẫn cố gắng gật gật đầu: “Được, em nhất định sẽ vì anh mà giữ lại mái tóc dài này.”
“Được.”
Gật đầu, Lục Kiến Thành được người bên cạnh dìu ra ngoài.
Còn Lâm Tiêu, cậu ấy để một xấp tiền lên bàn, sau đó nhìn về phía Tiểu Sảng: “Đây là thù lao hôm nay của cô.”
Tiếp đó, lại một năm trôi qua.
Sau đó là năm thứ ba, năm thứ tư.
Cho tới năm thứ năm.
Năm nay, Lục Kiến Thành vẫn đến gõ cửa giống như trước kia.
Tất cả những thói quen của anh đều giống hệt trước kia.
Trong ánh đèn lờ mờ, anh ngồi uống rượu và nhìn vào khuôn mặt gần như giống hệt cô.
Anh uống càng ngày càng nhiều, ánh mắt của anh cũng trở nên ngày càng dịu dàng và thâm tình hơn.
Điểm khác biệt là, lần này, khi uống xong ngụm rượu cuối cùng, anh không có say đến mức nằm gục xuống bàn.
Thay vào đó anh lại đứng dậy rồi lảo đảo đi đến bên cạnh Tiểu Sảng.
“Khuê Khuê, em về rồi sao?”
“Anh không có nhìn nhầm đúng không, thật sự là em đúng không, thật ra em vẫn luôn lừa dối anh, em hoàn toàn chưa hề rời xa anh đúng không?”
“Khuê Khuê, em gầy đi rồi, cũng không hay cười nữa rồi, gặp anh em không thấy vui sao? Em cười lên đi có được không?”
Lục Kiến Thành gần như si mê mà ngắm nhìn “Nam Khuê”.
Cũng có lẽ là vì men rượu, giây phút này, anh thật sự đã hoàn toàn xem người phụ nữ trước mặt này thành Nam Khuê rồi.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Càng tiến lại gần, Lục Kiến Thành nhìn “Nam Khuê”, anh đột nhiên rơi nước mắt, run rẩy mà duỗi hai tay ra.
Anh muốn ngắm nhìn Khuê Khuê của anh.
Muốn sờ vào khuôn mặt của cô, muốn ngắm nhìn dung mạo của cô, muốn ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
Đôi tay kia cách người Tiểu Sảng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Rất nhanh đã chỉ còn cách có vài cm nữa thôi.
Nhìn thấy bàn tay của Lục Kiến Thành sắp ôm lấy cô ta rồi.
Nhưng, chính vào giây phút này, anh đột nhiên giật mình, cả người anh giống như bỗng chốc thức tỉnh vậy.
Không, không phải.
Người phụ nữ trước mặt này chỉ là có ngoại hình giống Khuê Khuê mà thôi.
Cô ta cơ bản không phải là Khuê Khuê của anh.
Sao anh có thể đi ôm người phụ nữ khác được chứ?
“Lục Kiến Thành, mày thật đáng chết!”
Lục Kiến Thành lập tức thu đôi tay của mình lại, trong lòng thầm mắng chửi chính bản thân mình một trận.
Nhưng, Tiểu Sảng đã nhanh tay hơn nắm lấy đôi tay của Lục Kiến Thành.
Đồng thời dùng đôi mắt dịu dàng đầy trìu mến nhìn Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, em là Khuê Khuê, em chính là Khuê Khuê của anh đây!”
“Em quay về rồi!”
“Sau này em sẽ ở bên cạnh anh, em sẽ không rời xa anh nữa đâu, được không?”
Nhưng, Lục Kiến Thành đã tỉnh táo lại rồi, làm sao có thể bị cô ta mê hoặc nữa chứ!
Anh rút tay mình lại rồi lập tức đứng dậy đi ra phía cửa.
Lúc này, Tiểu Sảng đột nhiên đuổi theo.
“Kiến Thành….” Cô ta thâm tình gọi tên anh.
Chính vào lúc tay của Lục Kiến Thành đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa rời đi thì cô ta liền lập tức duỗi tay ra ôm chặt lấy Lục Kiến Thành từ phía sau.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Thả ra.”Lục Kiến Thành cất giọng nói lạnh lẽo không một chút tình cảm.
“Không, Kiến Thành, hãy để em ôm anh có được không? Em thích anh, em thật sự rất thích anh.”
“Chỉ cần anh muốn thì em sẽ chính là Khuê Khuê của anh, chính là vợ của anh, anh muốn em trở thành cái gì thì em sẽ trở thành cái đó.
Em có thể sống vì anh, em có thể trở thành một người giống hệt như cô ấy, anh hãy chấp nhận em đi, được không?”
“Em không yêu cầu anh phải yêu em, chỉ cần để em được ở bên cạnh anh thôi là em đã mãn nguyện rồi.”
Tiểu Sảng rơi nước mắt nói.
Nhưng Lục Kiến Thành đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.
Anh lấy tay còn lại của mình hất tay của Tiểu Sảng ra.
Cả một quá trình không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào.
“Kiến Thành…..”
Tiểu Sảng bật khóc, đột nhiên cô ta kéo khóa áo mình xuống rồi bất ngờ cởi áo khác ngoài ra.
Trong chốc lát, trên người cô ta chỉ còn sót lại một chiếc váy trắng vô cùng mỏng manh và gợi cảm.
“Kiến Thành, em thật sự có thể làm Khuê Khuê của anh, em không tin anh nhìn vào khuôn mặt giống hệt cô ấy nay, anh lại không có cảm giác gì.”
“Chỉ cần anh muốn, em sẽ làm tất cả.”
Nhưng Lục Kiến Thành căn bản không hề quay người lại nhìn cô ta lấy một cái.
Thậm chí còn không thèm phản ứng lại với những gì cô ta làm.
Tất cả sự chú ý của anh đều đã đặt trên tay nắm cửa rồi.
Không biết vì sao, anh xoay tay nắm cửa mấy lần vẫn không mở cửa ra được.
Lúc này, giọng nói của Tiểu Sảng từ phía sau truyền tới: “Kiến Thành, em đã bảo người làm hỏng khóa cửa rồi, bây giờ không mở ra được đâu.”
“Chỉ cần anh và em…..”
Sau đó, Tiểu Sảng còn chưa nói xong câu, Lục Kiến Thành đã trực tiếp hét lớn: “Lâm Tiêu, đập vỡ cửa đi.”
Câu nói vừa dứt, ngoài cửa lập tức truyền tới tiếng đấm đá dữ dội.
Cửa vừa mới được mở ra, Lục Kiến Thành liền lập tức sải bước rời đi.
Tất cả quá trình đó, anh đều không hề nhìn Tiểu Sảng lấy một lần.
Anh chỉ để lại một câu nói lạnh lẽo: “Lâm Tiêu, xử lý mọi chuyện đi.”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Rất nhanh, Lâm Tiêu đi vào phòng, lạnh nhạt mà nhìn Tiểu Sảng một cái sau đó lạnh lùng nói: “Mặc lại quần áo vào đi, con gái đừng nên tự chà đạp bản thân như vậy.”
Sau đó, cậu ấy lấy một xấp tiền đặt vào vị trí cũ: “Đây là thù lao hôm nay của cô.”
“Đây là lần cuối rồi, nên tôi trả gấp đôi cho cô.”
Nào ngờ, Tiểu Sảng giống như phát điên mà hất hết số tiền ở trên bàn xuống đất, đồng thời suy sụp nói: “Tôi không cần, anh nghĩ rằng tôi vì tiền nên mới làm công cụ uống rượu cùng anh ấy sao? Tôi là vì thích anh ấy nên mới đồng ý làm vậy đấy!”
“Bất luận cô làm vậy vì cái gì cũng đều không quan trọng.”
“Quan trọng là tổng giám đốc Lục muốn cô cầm lấy số tiền này rồi rời khỏi đây mãi mãi, sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.”
Tiểu Sảng hét lớn: “Không, dựa vào cái gì chứ, năm nào anh ấy cũng đến thăm tôi, tuy rằng là vì người phụ nữ khác, nhưng tôi không tin anh ấy thật sự không hề có một chút tình cảm nào với tôi.”
“Cô nói đúng rồi đấy, tổng giám đốc Lục thật sự không hề có một chút tình cảm nào với cô cả, người anh ấy yêu từ trước đến này chỉ có một mình thiếu phu nhân mà thôi, anh ấy tìm đến cô cũng chỉ vì cô có khuôn mặt giống với thiếu phu nhân, anh ấy chỉ là thương nhớ thiếu phu nhân thôi.”
“Cô biết tại sao mỗi năm tổng giám đốc Lục chỉ đến thăm cô một lần, hơn nữa còn vào cùng một ngày không?” Lâm Tiêu hỏi.
“Tại sao chứ?” Cô ta quả thật không chú ý đến điểm này.
Chỉ đến khi Lâm Tiêu nhắc tới, cô ta mới nhận thức được là Lục Kiến Thành quả thực mỗi năm đều đến thăm cô ta vào cùng một ngày.
“Bởi vì ngày đó chính là ngày giỗ của thiếu phu nhân, đó cũng chính là ngày mà tổng giám đốc Lục hối hận nhất, nhớ nhung thiếu phu nhân nhất.”
“Hôm nay, trước khi đến đây, tổng giám đốc Lục cũng đã nói rồi, đây sẽ là lần cuối cùng.
Bởi vì anh ấy biết, cho dù cô có dung mạo giống với thiếu phu nhân, nhưng cuối cùng thì cô cũng không phải là thiếu phu nhân.
Anh ấy không thể đắm chìm trong thế giới hư ảo này mãi được nữa.”
“Điều này đối với anh ấy, hay đối với thiếu phu nhân đều không công bằng, thế nên cô nhất định phải rời đi.”
“Người mà tổng giám đốc Lục cần chỉ có mình thiếu phu nhân mà thôi, còn cô đến cả một vật giả mạo cũng không bằng, tiền thù lao của cô mấy năm nay cũng rất nhiều rồi, cầm lấy số tiền đó rồi rời đi đi.”
Sau khi do dự một hồi lâu, cuối cùng Tiểu Sảng cũng cúi người xuống nhặt lấy số tiền dưới đất, sau đó gật đầu: “Được, tôi sẽ rời đi.”
Năm năm sau.
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc tự mình bắt taxi đi đến sân bay.
Tuy mẹ không cho chú Chu đưa cậu về nước, nhưng cậu tuy còn nhỏ nhưng đã rất thông minh, trong đầu có rất nhiều cách.
Đến sân bay, bạn nhỏ Lục Tư Mặc mới phát hiện bản thân đã quá coi thường sự rộng lớn của sân bay.
Sân bay này quả thật quá lớn rồi, cậu bé đã đi tìm mấy vòng nhưng vẫn không tìm thấy chú Chu.
Phải nhanh lên, nếu không cậu sẽ bỏ lỡ cơ hội quay về nước mất.
Hôm nay bất luận thế nào cậu cũng phải bảo chú Chu dẫn theo cậu về nước, chỉ có như thế, cậu mới có thể thực hiện được lời hứa đi tìm ba với em trai.
Đột nhiên, trong đầu của cậu bé lóe lên một cách hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...