Lục Kiến Thành nhận lấy điện thoại, vén chăn lên rồi trực tiếp bước tới bên cửa sổ.
Hai người nói chuyện vài phút, Nam Khuê không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy lông mày anh nhíu lại một chút sau đó lại giãn ra.
Cúp điện thoại Lục Kiến Thành quay lại.
Nam Khuê ngại ngùng nhìn anh: “Là do em nhận nhầm điện thoại, làm cô Phương hiểu nhầm rồi?”
“Tôi đã giải thích rồi.”
Dừng lại một chút, anh nhìn về phía Nam Khuê: “Chúng ta là vợ chồng, ngủ trên cùng một giường, cùng thức dậy là điều rất bình thường.”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.
Đang định rời giường, đột nhiên Lục Kiến Thành tiến lại sát mặt cô: “Trên mặt bị làm sao thế này?”
Nam Khuê vội vàng chạy tới trước gương soi, quả đúng như dự đoán, trên mặt cô xuất hiện rất nhiều những mụn đỏ, trên tay chân và cơ thể đều là vết mụn.
Cô biết cô bị dị ứng là do hôm qua đã ăn trứng gà.
“Hơi dị ứng một chút, đã uống thuốc rồi, qua vài hôm là khỏi thôi.” Nam Khuê nói.
“Thật sự sẽ không có chuyện gì?” Lục Kiến hỏi.
“Ừm, anh yên tâm, sẽ không chậm trễ việc đi gặp ông nội đâu.
Anh đợi một chút, em trang điểm che lại, thay đồ xong sẽ cùng anh đi gặp ông nội bàn chuyện ly hôn.”
Cô biết anh đã nóng lòng muốn ly hôn lắm rồi.
Nếu như đã không thể cứu vãn được thì cô sẽ không làm ra chuyện một cô gái đau khổ cầu xin sự thương hại từ anh.
Những chuyện như vậy, cô không làm được.
Lòng tự tôn của cô càng không cho phép điều đó.
“Không cần đi gặp ông nội nữa, chúng ta đi bệnh viện khám mặt của em trước.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê sửng sốt: “Ông nội đồng ý rồi?”
Lục Kiêu Thành lắc đầu.
Sau đó nhìn cô giải thích: “Đang muốn nói với cô, sức khỏe của ông nội không tốt lắm, ông đã tổ chức đại thọ 80 tuổi sớm hơn rồi, một tuần sau sẽ thực hiện.
Ông nội rất thương cô, nếu như bây giờ bàn chuyện ly hôn, ông chắc sẽ không vui vẻ mà dự mừng thọ này, đợi qua đại thọ 80 rồi chúng ta nói.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu: “Trong cả Lục gia này ông nội là người thương em nhất, là người đối tốt với em nhất, em cũng hy vọng ông có thể vui vẻ dự tiệc mừng thọ.”
“Nghe những lời này giống như đang trách móc tôi không đối tốt với emvậy?” Lục Kiến Thành châm chọc.
Nam Khuê: “…”
Sau khi mẹ mất là ông nội nhận cô về Lục gia, cho cô một gia đình ấm áp, cũng là ông nội vẫn luôn chăm sóc cho cô, dạy cô đọc sách.
Nếu như không có ông nội cô cũng không tưởng tượng được cô sẽ trải qua những năm này như thế nào.
“Anh yên tâm, đợi mừng thọ của ông nội qua rồi em sẽ đề nghị ly hôn, sẽ không cản trở anh đâu.” Sợ anh lo lắng mình sẽ dùng mừng thọ của ông nội để kéo dài thời gian nên cô vội vàng đảm bảo.
“Hình như em rất vội ly hôn, còn cấp thiết hơn cả tôi? Làm sao? Nóng lòng để đi gặp người trong lòng của cô vậy sao?” Lục Kiến Thành day day mi tâm, không biết vì sao lại có chút buồn bực.
Ăn xong bữa sáng, Nam Khuê không cứng đầu được như Lục Kiến Thành, vẫn bị anh đưa đi bệnh viện.
Trong phòng bác sĩ, Nam Khuê ngồi trên ghế còn Lục Kiến Thành đứng bên cạnh cô.
Cô có chút hoang mang, không ngờ được Lục Kiến Thành sẽ cùng cô tới nơi này.
“Có biết tại sao lại dị ứng không?”
“Biết.”
“Biết còn ăn nhiều tới vậy, để cho trở nên nghiêm trọng như vậy là muốn tự mình chịu khổ hay sao, vậy đã uống thuốc chưa?”
Nam Khuê lắc đầu, có chút khó xử: “Chưa uống.”
“Tôi đã kê một đơn thuốc, cô về nhà uống xem có hiệu quả không, nếu như hiệu quả không tốt lập tức đến bệnh viện tiêm thuốc.”
Tay Nam Khuê đặt trước bụng nhỏ, cô có chút do dự, lo lắng nếu uống thuốc này sẽ ảnh hưởng đến em bé.
Nhưng Lục Kiến Thành lại đứng ở bên cạnh, cô không tiện hỏi.
Khi cô đang rất lo lắng thì điện thoại Lục Kiến Thành vang lên, anh bước ra ngoài nhận điện thoại.
Nam Khuê lập tức thở phào một hơi, nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, tôi đang mang thai, những loại thuốc này tôi có thể uống sao?”
“Lúc nãy tại sao không nói với tôi, tôi đổi cho cô đơn thuốc bôi ngoài da, không cần uống nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ, làm phiền anh rồi!”
Sau khi từ trong phòng khám bước ra, sắc mặt Lục Kiến Thành liền thay đổi.
Không còn nét ấm áp nào, chỉ còn tia lạnh lẽo tột cùng.
Nhịn cả một đường đến bên quầy thuốc rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Càng ngày càng có bản lĩnh rồi, học được cách nói dối rồi đúng không?”
Nam Khuê biết anh đang nói chuyện bản thân lừa anh đã uống thuốc rồi.
Cô vội vàng cúi thấp đầu ngại ngùng nói: “Xin lỗi, em không có cố ý.”
“Vậy chính là cố tình.”
Nam Khuê: “…”
Cái năng lực xuyên tạc này cũng lợi hại quá đó.
“Em nghĩ rằng cũng sắp ly hôn rồi, sau khi ly hôn thì cũng đường ai nấy đi, không cần thiết phải làm phiền anh nữa, hai năm này đã làm phiền anh quá nhiều rồi.”
“Em cũng biết được bản thân phiền phức?” Lục Kiến Thành khó chịu nói
Hai tai Nam Khuê đỏ bừng, trong lòng cảm thấy có chút chua chát, nhìn đi, quả nhiên anh cảm thấy cô là một gánh nặng, là sự phiền phức.
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói Lục Kiến Thành lại vang lên.
“Cũng đã phiền phức hai năm rồi, thêm lần này cũng chẳng khác gì.”
Nhận được thuốc, Lục Kiến Thành đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, đột nhiên anh nói: “Tôi nhớ bác sĩ đã kê thuốc uống, tại sao bây giờ lại là thuốc bôi ngoài da?”
Nam Khuê: “…”
Quá cẩn thận có lúc cũng không phải là chuyện tốt.
“Thuốc bôi ngoài da cũng khá tốt mà!” Nam Khuê nói.
“Dị ứng trên người cô rất nghiêm trọng, dùng thuốc bôi quá chậm, vẫn là uống thuốc có hiệu quả hơn, vả lại cũng sắp đến đại thọ 80 của ông cụ rồi, nếu như đến lúc đó những vết mụn đỏ này không hết thì chắc chắn ông lại nghĩ tôi đang ngược đãi em.”
“Em sẽ giải thích với ông nội, hơn nữa sẽ nhanh khỏi thôi.” Nam Khuê nghiêm túc đảm bảo.
Nhưng Lục Kiến Thành vẫn kiên quyết.
“Không được, tôi vẫn nên đổi thành thuốc uống, miễn cho không có hiệu quả em lại tới đây tiêm thuốc.” Nói xong anh bước về phía phòng khám bệnh của bác sĩ, chuẩn bị để bác sĩ đổi đơn thuốc.
Nam Khuê đỡ trán vội vàng ngăn anh lại: “Kiến Thành, đợi chút, cái đó… là em bảo bác sĩ đổi thành thuốc bôi đó.
Mấy ngày nay dạ dày của em không khoẻ lắm, thuốc uống không phù hợp với người bị bệnh dạ dày.
Dùng thuốc bôi ngoài da có hơi chậm một chút những vẫn an toàn đúng không?”
Cái lý do này cuối cùng cũng thuyết phục được Lục Kiến Thành.
Lúc này anh mới dừng lại.
Trên xe, Nam Khuê bôi thuốc lên mặt và chân tay trước.
Nhưng đằng sau gáy cô thật sự không nhìn thấy, lúc cô đang khó khăn, Lục Kiến Thành liền chủ động nói: “Em chắc chắn không cần nhờ tôi giúp?”
Lúc nào anh cũng như vậy, hình như cái gì cũng qua khỏi mắt anh, hình như cái gì cũng có mưu tính sẵn sàng.
“Vậy nhờ anh vậy!” Nam Khuê đặt thuốc vào tay anh.
Đột nhiên Lục Kiến Thành cau mày lại: “Cái thái độ này, là đang cầu xin tôi sao?”
Nam Khuê khẽ cắn môi, dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho xong.
Chớp chớp đôi mắt mê hoặc, cô dùng giọng điệu mềm mại như có thể tan chảy thanh nước nói: “Chồng à, xin anh đó, người ta bôi không đến, giúp người ta bôi thuốc một chút đi mà!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...