Lục Kiến Thành lập tức nghe điện thoại, giọng run run, sốt ruột hỏi: “Tìm thấy chưa?”
“Tổng giám đốc Lục, tìm thấy thiếu phu nhân rồi.
”
Nghe thấy vậy, Lục Kiến Thành thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, ngay sau đó, giọng nói của Lâm Tiêu lại vang lên: “Nhưng tình trạng của thiếu phu nhân không tốt lắm, bị chảy rất nhiều máu, có thể sẽ bị sinh non.
”
“Gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ đến ngay.
”
Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành lập tức chạy ra ngoài như điên.
Nhưng khi anh bước chân đến gần cửa, chuẩn bị đi, thì đột nhiên, giọng nói của Phương Thanh Liên từ phía sau vang lên: “Kiến Thành, nếu anh dám tiến thêm một bước nữa, em đảm bảo, kiếp này anh sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Nam Khuê nữa.
”
“Cô nhầm rồi, tôi đã tìm thấy cô ấy.
”
Nói xong, Lục Kiến Thành tiếp tục đi ra ngoài.
“Hả… Vậy sao?”
Giọng nói của Phương Thanh Liên vừa rơi xuống.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn, chiếc đèn chùm trên trần nhà rơi xuống đất.
Là âm thanh của tiếng súng.
Lục Kiến Thành chậm rãi quay đầu lại, Phương Thanh Liên đang cầm một khẩu súng, nòng súng hướng vào tim anh.
Tay của Phương Thanh Liên đặt trên cò súng , ánh mắt lạnh lùng kiên quyết: “Lục Kiến Thành, em ra lệnh cho anh không được phép đi, nếu không, em sẽ giết anh.
”
“Khuê Khuê sinh non, cho dù hôm nay có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải đến chỗ cô ấy, Phương Thanh Liên, cô không thể ngăn cản được tôi đâu.
”
Lục Kiến Thành quay người tiếp tục đi.
Phương Thanh Liên nhìn theo bóng lưng của anh, sụp đổ hét lớn: “Đứng lại, Lục Kiến Thành, anh đứng lại đó cho em!”
“Em ra lệnh cho anh, không được đi, ở lại với em.
Hôm nay là ngày cưới trọng đại của em, anh là chú rể của em, em nói cho anh biết, không có sự cho phép của em anh không được đi đâu hết.
”
Tuy nhiên, Lục Kiến Thành vẫn tiếp tục đi về phía trước như thể anh không nghe thấy.
Bóng dáng anh đã rời khỏi cửa đại sảnh.
Phương Thanh Liên cầm theo khẩu súng điên cuồng đuổi theo.
“Lục Kiến Thành, em cho anh một cơ hội cuối cùng, đứng lại!”
“Nếu không, em sẽ lập tức nổ súng.
”
Nhưng, những tiếng gào thét, những lời đe dọa của cô ta, tất cả đều vô ích.
Bước chân của Lục Kiến Thành vẫn không dừng lại.
“Kiến Thành, quay lại, anh quay lại cho em, cầu xin anh, đừng đi!”
“Em sẽ nổ súng, em thực sự sẽ nổ súng đấy.
”
Lúc này, Lục Kiến Thành chuẩn bị rời khỏi khách sạn.
Đột nhiên, Phương Thanh Liên kéo cò, nòng súng chuyển động, cô ta bất ngờ bắn nát chiếc điện thoại trên tay Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành không thèm nhìn cô ta, tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người xung quanh đều đứng nhìn từ xa.
Họ cảm thấy sợ hãi.
Thấy cô dâu đã rơi vào trạng thái mất trí rồi nên không ai dám bước tới.
Nhân viên khách sạn đã gọi cảnh sát, nhưng cảnh sát không thể đến nhanh như vậy được.
Không chỉ vậy, buổi truyền hình trực tiếp cũng vẫn được tiếp tục.
Ngay cả tại thời điểm này, phía trước đã vô cùng hỗn loạn.
“Tình huống gì vậy, không phải truyền hình trực tiếp đám cưới sao? Sao cô dâu lại muốn giết chú rể?”
“Haizz, chuyện đó không quan trọng, cứ từ từ xem đi, mọi người đoán xem, người phụ nữ này cuối cũng có nổ súng hay không?”
Sau khi màn hình bình luận xuất hiện, đã có vô số cư dân mạng bắt đầu đăng tải bình luận.
“Tôi đoán sẽ không bắn.
”
“Tôi cũng nghĩ là sẽ không bắn.
”
“Chắc chắn là không, bạn nhìn cô gái này xem, rõ ràng vẫn còn yêu người đàn ông đó.
”
Không chỉ là cư dân mạng, hầu hết tất cả mọi người đều cảm thấy Phương Thanh Liên sẽ không nổ súng.
Tuy nhiên, ngay khi Lục Kiến Thành bước một chân qua cửa và đưa chân còn lại lên chuẩn bị bước qua.
Đột nhiên, một tiếng nổ, viên đạn từ khẩu súng lục của Phương Thanh Liên bắn trực tiếp vào người của Lục Kiến Thành.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
’
Tiếp theo đó, Phương Thanh Liên cũng khuỵu xuống, khóc lóc thương tâm.
Đạn đã bắn vào người.
Chỉ trong vòng một giây, Lục Kiến Thành cảm thấy đau thấu tim.
Tuy nhiên, anh vẫn đứng vững và nhất quyết bước nốt chân kia qua cửa khách sạn trước khi ngã xuống đất.
Trong phút chốc, toàn thân anh đều là máu.
Máu từ ngực anh chảy xuống, chẳng mấy chốc dưới chân anh đã xuất hiện một vũng máu.
Lúc này, Phương Thanh Liên ngã quỵ quỳ trên mặt đất, khóc như xé ruột gan: “Tại sao, Lục Kiến Thành? Tại sao anh thà chết cũng vẫn muốn đi gặp cô ta?”
“Anh yêu cô ta như vậy sao?”
“Em đã nói rồi, cái gì em không đạt được em thà phá bỏ đi, nếu người anh cần là cô ta, thì đừng trách em vô tình.
”
Lúc này, tiếng xe còi cảnh sát vang lên, càng lúc càng gần bọn họ.
Ngay sau đó, cảnh sát chạy như bay vào trong khách sạn.
Nhìn thấy bọn họ, Phương Thanh Liên đã không còn bất kì ý nghĩ chống cự hay chạy trốn nữa.
Cô ta ném khẩu súng xuống, cả người ngã quỵ xuống đất.
Cảnh sát tiến vào, nhanh chóng còng tay cô ta và áp giải cô ta lên xe cảnh sát.
Khi đi qua cửa, cô ta đã nhìn thấy rõ Lục Kiến Thành.
Cả ngực anh toàn là máu, màu đỏ tươi, nhuộm đỏ chiếc áo trắng trong bộ âu phục.
Một màu đỏ nhìn thấy mà đau lòng.
Anh nhắm mắt, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi không còn chút máu nào.
Nhìn dáng vẻ đó như thể anh sắp tắt thở.
Trái tim của Phương Thanh Liên đột nhiên thắt lại, đau xé ruột gan.
Cô ta thở dốc và hét lớn: “Lục Kiến Thành, tỉnh lại đi, anh tỉnh lại cho em, đừng giả chết.
”
“Em nói cho anh biết, cho dù anh có chết thật, cũng là chết dưới tay em, em chỉ cảm thấy tự hào, chứ sẽ không cảm thấy đau lòng.
”
Lúc này, đôi mắt đang nhắm nghiền của Lục Kiến Thành nhẹ nhàng mở ra: “Vậy thật đáng tiếc, không thể để cô toại nguyện được rồi, tôi nhất định sẽ sống tiếp.
”
Khuê Khuê vẫn đang sinh em bé, tính mạng của cô và đứa bé như đang treo bởi sợi chỉ, anh làm sao có thể xảy ra chuyện lúc này được?
Không thể.
Anh phải đi gặp Khuê Khuê.
Người ta nói rằng khi em bé chào đời, ai là người đầu tiên bế em bé thì sau này em bé lớn lên sẽ giống người đó.
Anh trước giờ không tin vào mấy chuyện mê tín đó.
Thế nhưng lần này anh lại tin.
Vì vậy, anh phải là người đầu tiên bế đứa bé ra khỏi phòng mổ.
Phương Thanh Liên không ngừng lắc đầu: “Đừng trách em, nếu có trách chỉ có thể tự trách bản thân anh.
Rõ ràng người anh yêu trước kia là em, kết quả anh lại thay đổi đi yêu Nam Khuê, đều là do anh bạc tình.
”
Nụ cười hiện lên trên đôi môi nhợt nhạt của Lục Kiến Thành.
Anh đã không còn muốn tranh luận bất cứ điều gì nữa.
Trước lúc nhắm mắt lại, anh chỉ nói với Phương Thanh Liên một câu: “Phương Thanh Liên, cô sai rồi, tôi trước giờ chưa từng thực sự yêu cô, sao có thể nói là thay đổi được.
”
Chính những câu nói này đã khiến Phương Thanh Liên sụp đổ tại chỗ.
Cô ta mở to hai mắt nhìn Lục Kiến Thành không thể tin được : “Anh nói cái gì? Nói lại đi, anh rõ ràng đã từng yêu em, tại sao lại muốn phủ nhận.
”
“Tôi Lục Kiến Thành, đời này chưa bao giờ yêu một người con gái có trái tim độc ác như cô.
”
“Chưa bao giờ!” Nhắm mắt lại, anh lặp lại một lần nữa.
Lần này, Phương Thanh Liên gần như phát điên.
Cô ta cố gắng thoát ra, muốn lao tới chỗ Lục Kiến Thành.
Cô ta không tin.
Không tin những gì anh nói.
Họ rõ ràng đã yêu, cũng rõ ràng đã có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau!
Sao anh có thể quên mọi thứ, phủ nhận mọi thứ như vậy được!
Nhưng Phương Thanh Liên không còn cơ hội nữa.
Cô ta vừa lao về phía trước, nhưng cảnh sát phía sau đã kéo cô ta lại, sau đó lôi cô ta lên xe cảnh sát.
Lúc này, phía sau có tiếng xe cấp cứu.
Nhìn qua cửa kính xe cảnh sát, cô ta thấy Lục Kiến Thành được đưa vào xe cấp cứu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...