“Gì cơ?”
Lâm Tư Vũ sững sờ trong giây lát.
Giây phút đó, cô ấy quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Cô ấy đứng dậy, lập tức muốn xông vào.
Thế nhưng, có thể vì đã quỳ quá lâu, dẫn đến cả hai chân của cô ấy đều tê cứng, cộng thêm cử động quá đột ngột nên cô loạng choạng và ngã nhào xuống đất.
Quản gia đau lòng tiến lên đỡ cô ấy.
Nỗi đau trên đầu gối truyền đến tận tim gan.
Thế nhưng, Lâm Tư Vũ chẳng thèm bận tâm đến nó, điên cuồng chạy lên tầng.
Cô ấy vừa chạy, vừa hét lên: “Ông ơi, ông ơi…”
“Ông ơi, ông đừng xảy ra chuyện gì nhé, cháu tới rồi.”
Rất nhanh, 120 đã đến.
Lâm lão gia được đưa đi bệnh viện khẩn cấp.
Ngày hôm sau, Lục Kiến Thành vừa đi xuống tầng, khi thấy Lâm Tư Vũ ngồi trong phòng ăn với vẻ mặt khổ sở, anh cũng bị dọa sợ.
“Làm sao vậy?” Anh bước tới, nhẹ giọng hỏi thăm.
Nhưng mà, vừa dứt lời…
Lâm Tư Vũ đột nhiên đứng dậy ôm lấy anh, lập tức vùi đầu vào ngực anh.
Lục Kiến Thành vừa đặt tay lên vai cô ấy, định đẩy ra.
Bỗng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Lâm Tư Vũ vang lên: “Anh Kiến Thành, anh để em ôm một chút có được không? Giống như khi còn bé, anh là anh trai, còn em là em gái.”
“Em thực sự rất buồn, ngoài anh ra, em không biết phải đi tìm ai nữa, cũng không biết phải dựa vào ai.”
“Năm phút, chỉ năm phút thôi được không?”
Đến cùng vẫn không đành lòng, nên Lục Kiến Thành không đẩy cô ấy ra.
Lần này, Lâm Tư Vũ rất đúng giờ.
Năm phút trôi qua, cô ấy lập tức đứng dậy.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn Lục Kiến Thành với đôi mắt đen láy: “Hôm qua ông nội ngất xỉu phải nhập viện, em vốn tưởng rằng tim của ông không khoẻ, chỉ cần cấp cứu kịp thời, ông sẽ sớm được xuất viện.”
“Thế nhưng, bệnh viện lại báo cho em một tin dữ, bọn họ nói ông của em bị ung thư gan, ở giai đoạn cuối rồi, chỉ còn sống được một hai tháng nữa thôi.”
Nói xong, Lâm Tư Vũ không kìm được mà đột nhiên gào khóc.
Cứ khóc cứ khóc, rồi cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt lấy mình.
Toàn thân run rẩy kịch liệt: “Anh Kiến Thành, tại sao ông trời lại đối với em tàn nhẫn như vậy?”
“Lúc em chỉ mới 15 tuổi, cha mẹ vì bị tai nạn xe mà ra đi, em thậm chí còn không được gặp họ lần cuối; ông nội là người thân cuối cùng của em trên thế giới này, tại sao chứ?”
“Tại sao ông trời lại còn muốn bắt ông đi? Em không tin, em thật sự không muốn tin, em cảm thấy mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.”
“Đợi đến lúc tỉnh giấc, em vẫn là đại tiểu thư nũng nịu của nhà họ Lâm, ông vẫn là người ông luôn cưng chiều em, thế nhưng tại sao?”
Khóc lóc một hồi, Lâm Tư Vũ gần như khàn cả giọng.
Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy, hai tay thận trọng đặt lên vai của cô ấy, rồi đỡ cô ấy đứng dậy.
“Tư Vũ, ông Lâm vì sợ cô sau khi biết chuyện sẽ quá đau buồn, cho nên mới không dám nói với cô, ông ấy muốn cùng em trải qua quãng thời gian vui vẻ cuối cùng.”
Lâm Tư Vũ chợt ngẩng đầu, nhìn anh hỏi: “Là ý gì? Anh biết chuyện ông nội bị bệnh sao?”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Xin lỗi, tôi có lời hứa của tôi, cho nên mới không nói cho cô biết.”
“Là ông nội không cho anh nói cho em biết, đúng không?”
“Ừm!”
“Vậy được, em muốn hỏi anh một câu cuối cùng, gả em cho Phong Hàng thực sự là tâm nguyện cuối cùng của ông nội sao?”
“Tư Vũ, tôi không muốn lừa dối cô, kết hôn với Phong Hàng quả thực là đề nghị của tôi.
Sau khi biết bệnh tình của ông cô, tôi liền đoán được người mà ông ấy không nỡ nhất, không yên tâm nhất trên đời này chính là cô, cho nên, chắc chắn ông ấy muốn chọn cho cô một cuộc hôn nhân tốt, để cô được hạnh phúc cả đời.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Mà nhà họ Phong có gia cảnh giàu có, so với nhà cô cũng coi như môn đăng hộ đối.
Quan trọng hơn là, nếu như em được gả đi, trưởng bối nhà họ Phong nhất định sẽ đối xử tốt với em.
Phong Hàng lại là con một, sẽ không gặp phải chuyện lục đục thường thấy trong gia đình giàu có.”
“Tôi không thể nói anh ta là lựa chọn tốt nhất, nhưng so với những người khác, anh ta quả thực là lựa chọn tối ưu ngay lúc này.”
“Được.” Lâm Tư Vũ nghe xong, nhẹ gật đầu: “Em đồng ý với anh, cũng đồng ý với ông, em sẽ gả cho anh ta.”
Nếu đây đã là tâm nguyện cuối cùng của ông nội, vậy cô ấy nhất định sẽ hoàn thành.
“Nhưng mà, hy vọng anh cũng sẽ giúp em một chuyện, đừng nói với ông nội chuyện em đã biết về bệnh tình của ông.”
“Được.”
Sau khi nhận được lời hứa này, Lâm Tư Vũ liền đứng dậy và rời đi.
Cô ấy còn phải đi đến bệnh viện để chăm sóc cho ông nội.
Chỉ còn một hai tháng nữa thôi, cô ấy nhất định sẽ trân trọng thời gian còn lại được ở bên ông nội.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, lê từng bước từng bước nặng nhọc rời đi, Lục Kiến Thành bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xúc động.
Chỉ trong một đêm.
Anh chợt có cảm giác cô gái nhỏ trong ấn tượng của anh đã trưởng thành.
Trong phòng bệnh, ngay khi Lâm Duy Đống vừa tỉnh lại, Lâm Tư Vũ đã nhào tới ôm lấy ông: “Ông nội, ông đã tỉnh rồi? Quá tốt rồi.”
“Làm cháu sợ rồi đúng không!” Giọng nói già nua chậm rãi cất tiếng.
Lâm Tư Vũ lập tức bật khóc: “Vâng ạ, về sau ông không được phép doạ cháu như thế này nữa, bác sĩ nói tim của ông không tốt, sau này không được thay đổi cảm xúc quá nhanh.
Ông ơi, cháu xin lỗi, cháu không nên tùy hứng, cũng không nên luôn chọc giận ông.”
“Cháu xin lỗi ông, cháu thực sự biết sai rồi.”
Tỉnh lại sau giấc ngủ, thấy cháu gái trước mặt đột nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy, Lâm Duy Đống vẫn có chút chưa thích ứng kịp.
Nhưng trong thâm tâm, ông ấy vô cùng vui mừng.
Nằm viện được vài ngày, Lâm Duy Đống liền yêu cầu xuất viện.
Lâm Tư Vũ cũng cố gắng giả vờ như mình không biết gì, cho là tim của ông nội xảy ra chút vấn đề nhỏ.
Vào ngày xuất viện, Lâm Tư Vũ đỡ Lâm Duy Đống về đến nhà.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy đột nhiên nhìn về phía Lâm Duy Đống, nghiêm túc mở lời: “Ông ơi, nhân dịp hôm nay ông được xuất viện, cháu muốn báo cho ông một tin vui.”
“Ồ? Tin vui gì? Nói ra cho ông nội nghe xem nào.”
“Ông ơi, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, cháu quyết định nhận lời đề nghị của ông, kết hôn với Phong Hàng.”
“Cái gì?”
Nghe thấy thế, Lâm lão gia lập tức kích động.
Trận kích động này, làm ông ấy phải ôm lấy tim của mình.
Lâm Tư Vũ vội vàng chạy tới: “Ông nội, ông tuyệt đối đừng kích động, bình tĩnh một chút.”
“Lần này, cháu đã nghĩ rất kỹ, nếu đã không thể gả cho Kiến Thành, vậy cháu nhất định phải gả cho một người được trưởng bối tán thành.
Ông là người thân nhất của cháu trên thế giới này, ông chắc chắn là vì muốn tốt cho cháu, tuyệt đối sẽ không gạt cháu.”
“Cho nên, cháu thật lòng muốn thử xem.”
Lâm Duy Đống cực kỳ vui mừng, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: “Được, được, vậy bây giờ ông sẽ nói với nhà họ Phong, nói cháu đồng ý rồi.”
“Vâng, ông nội, mọi việc để ông làm chủ.”
“Ý ông thế này, nếu như đã quyết định, vậy thì chúng ta ấn định ngày cưới luôn đi, tốt nhất là nhanh một chút, như thế ông mới có thể được bế chắt sớm.”
Lâm Duy Đống vui mừng nói.
Nói thì nói như vậy, nhưng trên thực tế, ông đã không còn hy vọng vào việc được bế chắt nữa.
Tuy nhiên trước khi chết, ông ấy phải tận mắt chứng kiến đám cưới của cháu gái mình.
Tư Vũ của ông xinh đẹp như vậy, đợi đến khi mặc váy cưới, chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.
Còn có thảm đỏ trong lễ cưới nữa, ông ấy tuyệt đối không để cháu gái mình phải tự bước đi một mình, ông muốn được dắt cô đi về phía lễ đường hạnh phúc.
Mà Lâm Tư Vũ đã xoay người, lén lau nước mắt.
Gần như trong vòng một đêm.
Tin tức về hôn lễ của Lâm Tư Vũ – thiên kim nhà họ Lâm và Phong Hàng – con trai độc nhất của nhà họ Phong đã lan truyền khắp mạng xã hội.
Và Nam Khuê đương nhiên cũng nhìn thấy tin tức này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...