“Chuyện gì?”
“Giúp tôi giải thích rõ ràng chuyện này với bạn trai của tôi, tôi không muốn để anh ấy có chút hiểu nhầm nào.” Nam Khuê nghiêm túc nói.
“Nếu như cô đã là nhân viên của bệnh viện chúng tôi thì tôi có thể vì cấp dưới mà giải quyết chuyện chứng minh này.”
Nam Khuê vừa nghe liền vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy lại ‘thư từ chức’ vừa vứt trên bàn, đồng thời xé nó rồi vứt ngay vào thùng rác.
Sau đó nhìn Quý Dạ Bạch: “vậy tôi sẽ gọi anh ấy qua đây, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở quán cafe bên dưới.”
“Được.”
Nói xong, Nam Khuê lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.
Bên đó, Lục Kiến Thành thấy Nam Khuê gọi điện thoại về còn cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Nửa giây cũng không dám bỏ lỡ, anh nhận điện thoại ngay lập tức.
Trong nháy mắt, giọng nói trầm thấp khàn khàn xuyên qua điện thoại truyền đến bên tai Nam Khuê: “Khuê Khuê, là em sao? Em đang ở đâu, nói với anh, anh đến đón em về nhà, được không?”
Giây phút nghe thấy giọng nói của anh, Nam Khuê liền bị phá vỡ phòng thủ rồi.
Giọng nói của anh sao lại khàn như vậy, sao lại khô khốc tới như vậy.
Cả ngày hôm nay chắc chắn anh đã điên cuồng tìm cô rồi!
Chỉ nghe thấy giọng nói của anh, cô còn chưa lên tiếng, nước mắt đã thi nhau rơi xuống rồi.
Không nghe thấy bên kia nói gì, Lục Kiến Thành lại càng lo lắng hơn: “Đồ ngốc, đừng khóc, có phải lại khóc rồi không?”
“Được, nếu như em không muốn gặp anh, anh có thể tạm thời không xuất hiện trước mặt em, nhưng ít nhất nói cho anh biết bây giờ em có an toàn không, để anh biết em vẫn ổn, được không?”
Giọng nói anh vẫn dịu dàng như trước.
Nam Khuê càng nghe lại càng thấy buồn.
Cô che miệng lại, cố gắng không để mình khóc lên.
Qua một lúc, cô mới tìm lại được giọng của mình: “Kiến Thành, là em, bây giờ em đang rất ổn, anh không cần lo lắng.”
“Em muốn về nhà rồi, em đang ở quán cafe của bệnh viện, anh đến đón em về nhà được không?”
“Được, em ở yên đó, anh đến ngay.”
Nói xong, Lục Kiến Thành lập tức chạy ra ngoài như cơn gió, sau đó điên cuồng lái xe tới bệnh viện.
Đến quán cafe, Lục Kiến Thành liếc mắt đã nhìn thấy Nam Khuê rồi.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, cả người yên tĩnh ngồi một góc trong quán cafe, ánh mắt bình tĩnh xuyên qua cửa sổ nhìn bên ngoài.
Giây phút nhìn thấy cô, Lục Kiến Thành như ngừng thở, giống như cô là một con bướm đang nhẹ nhàng bay nhảy, sợ anh không cẩn thận lại để cô rời đi lần nữa vậy.
“Khuê Khuê…”
Khi lên tiếng lần nữa, anh đã ôm chặt lấy cả người Nam Khuê vào lòng từ phía sau.
“Kiến Thành, anh tới rồi?” Nhìn thấy anh, trên mặt cô gợn lên một nụ cười nhè nhẹ.
Anh ôm lấy rất chặt, chặt đến nỗi hận không thể khảm cô vào người mình, thế nên Nam Khuê đẩy nhẹ anh ra: “Anh bỏ em ra trước được không?”
“Không.” Không ngờ Lục Kiến Thành lại lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Khuê Khuê, sau này anh sẽ không buông tay em nữa, sẽ không nữa, lần trước là anh sai rồi, anh không nên để một mình em bình tĩnh cả một buổi tối, cũng không nên để một mình em đối diện, anh nên ở cùng em.”
“Lần này cho dù em có nói gì anh cũng không để em một mình nữa.”
Có lẽ trải qua nỗi sợ lần trước nên lần này Lục Kiến Thành có thể dùng cố chấp và cẩn thận từng ly để miêu tả.
Nam Khuê vùi đầu vào lòng anh, đồng thời đưa tay ra ôm lấy anh: “Kiến Thành, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã nói với em những lời này, em đều đã thấy hết rồi.”
“Nhưng…” cô ngẩng đầu lên, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt hàng lông mày đẹp đẽ của Lục Kiến Thành, nghiêm túc nói: “Bây giờ, mời anh nghe rõ, em muốn nói với anh, em vẫn là của anh, chỉ là Khuê Khuê của một mình anh.”
“Em là của một mình anh, từ đầu đến cuối chỉ là của mình anh, giữa em và người đó không hề xảy ra chuyện gì.”
Lục Kiến Thành vuốt ve khuôn mặt cô, không nhị được mà cúi thấp đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi Nam Khuê.
Bởi vì vẫn đang trong quán cafe, dù Lục Kiến Thành không nỡ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái rồi thôi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Đúng lúc này, Quý Dạ Bạch bước và cửa đã nhìn thấy hai người kia đang quấn quýt không rời, ân ân ái ái.
“Khuê Khuê, chúng ta về nhà.”
Lục Kiến Thành kéo lấy tay Nam Khuê, anh đã nóng lòng không đợi được mà muốn quay về.
Nam Khuê nhìn thấy Quý Dạ Bạch rồi liền kéo Lục Kiến Thành lại: “Em đã gọi người đó đến rồi, Kiến Thành, không cần biết anh có thật sự tin tưởng em không, em đều muốn giải thích rõ ràng chuyện này với anh, bởi vì em không hy vọng chuyện này để lại dấu vết và sự xa cách trong lòng chúng ta, em hy vọng tương lai sau này anh sẽ mở lòng, thẳng thắn với em…”
Chỉ có giải thích rõ ràng với anh, cô mới yên tâm, mới chắc chắn được.
“Không cần nữa, anh tin em.” Lục Kiến Thành giữ lấy tay Nam Khuê, trịnh trọng đặt xuống một nụ hôn.
Tuy nhiên khi anh quay người nhìn thấy Quý Dạ Bạch, hai mắt Lục Kiến Thành đột nhiên trừng to, đáy mắt nhiễm một tầng phẫn nộ dày đặc không thể tưởng tượng được.
“Người đàn ông mà em nói là anh ta?” Anh nắm chặt tay thành quyền, cố gắng khống chế bản thân, giọng nói như rít ra từ kẽ răng.
“Vâng.” Nam Khuê gật đầu, như phát giác ra điều gì đó bất thường.
Lúc này, Quý Dạ Bạch cũng bước tới.
“Em ngồi ở đây một chút, anh và anh ta nói chuyện.” đột nhiên, Nam Khuê bị Lục Kiến Thành đưa đến một bàn cách hơi xa.
Nam Khuê định nói mình ngồi bên cạnh là được rồi, không cần ngồi xa như vậy thì Lục Kiến Thành đã đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai cô: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng qua đó, anh xử lý xong rồi sẽ qua tìm em, được không?”
“Vâng.”
An ủi Nam Khuê xong, lúc quay người đi, Lục Kiến Thành như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.
Toàn thân anh tràn ngập lửa giận, cả người lạnh như băng không chút độ ấm nào.
Khi bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt hai người đều toé ra tia lửa, ánh mắt lạnh lùng không ngừng giao nhau trong không trung, một trận chiến không có thuốc súng.
Lục Kiến Thành nắm chặt chiếc cốc trong tay, đột nhiên bụp một tiếng, chiếc cốc trong tay anh trực tiếp bị bóp vỡ tan.
Lúc này anh ngẩng đầu, nghiến chặt răng nhìn Quý Dạ Bạch: “Vậy mà lại là anh?”
“Quý Dạ Bạch, có phải tôi đã từng cảnh cáo các người tốt nhất đừng có mà quay về, quay về rồi thì cũng đừng có chọc vào người của tôi, anh có nghìn cái không nên, vạn cái không nên, không chỉ quay về rồi mà còn trêu chọc vào Nam Khuê.”
Quý Dạ Bạch cười giễu cợt: “Thế nên, người bạn trai trong miệng Nam Khuê lại là anh?”
“Chuyện này không liên quan đến anh, anh chỉ cần biết, bắt đầu từ hôm nay, tốt nhất anh nên cách xa cô ấy ra, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận..” Lục Kiến Thành lạnh lùng cảnh cáo.
Quý Dạ Bạch cười, từ nhỏ đến lớn, anh ta ghét nhất chính là dáng vẻ cả nhà bọn họ lúc nào cũng cao cao tại thượng, lúc nào cũng là khí thế sắc bén, hùng hổ doạ người như vậy.
Haha…
Không ngờ nhiều năm không gặp vẫn là cái dáng vẻ này.
“Không liên quan?” Quý Dạ Bạch nhếch môi cười lạnh: “Sao lại không liên quan rồi? Trải qua cả một đêm, cô ấy đã là người của tôi rồi, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ấy, Lục Kiến Thành, người nên rời khỏi là anh mới đúng.”
“Anh nói cái gì?”
Mặt Lục Kiến Thành nổi đầy gân xanh, anh xông đến nắm lấy cổ áo Quý Dạ Bạch, đấm một quyền vào mặt anh ta.
“Tên khốn, mày nói lại một lần nữa?”
Hai mắt Lục Kiến Thành đỏ bừng, cơn giận trong lòng anh điên cuồng cuộn lên như sóng thần, bùng lên tán loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...