Sao lại trở thành như vậy?
Dù Nam Khuê có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc sẽ bị cô ấy bắt gặp.
Nam Khuê đứng ở đó, cả người ngẩn ngơ ra, trong đầu càng trống rỗng, trong nháy mắt cô quên mất nên phản ứng như thế nào.
“Khuê Khuê, sao thế?”
Thấy cô có chút khác thường, Lục Kiến Thành hỏi, sau đó thuận theo ánh mắt cô nhìn thấy Chu Phượng Kiều.
Rất nhanh sau đó anh cũng nhận ra cô gái này chính là người luôn ôm lấy tay cô mà gọi chị dâu.
“Anh tránh mặt đi một chút, để em yên tĩnh một lát rồi xử lý có được không?” Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành hỏi.
Lục Kiến Thành gật đầu, đi về phía trước mấy bước, sau đó dừng lại đợi cô.
Nếu cô đã muốn có không gian và thời gian để xử lý thì anh sẽ cho cô.
Nhưng cô nhất định phải ở trong tầm mắt của anh mới được.
Nhỡ đâu cô không xử lý tốt, anh nhất định phải qua đó.
Lúc này trong lòng Lục Kiến Thành chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Anh có thể thuận theo cô, cho cô không gian, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt người phụ nữ của mình.
Ở chỗ vừa rồi, Nam Khuê và Chu Phượng Kiều cùng đứng nhìn nhau suốt mấy phút, cả hai đều không nói gì.
Qua một lúc, Nam Khuê mới tìm được giọng nói của mình, cận thận từng tí hỏi: “Kiều Kiều, xin lỗi, em nhìn thấy hết rồi sao?”
“Chị nói xem?” Hốc mắt Chu Phượng Kiều đỏ ửng, trào ra một dòng nước mắt.
Khi nói chuyện, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn: “Mẹ cứ bắt tôi ra đây tiễn chị, tôi ra đây rồi nhưng tôi không ngờ được sẽ nhìn thấy một màn này.”
“Nam Khuê, sao chị lại có thể như thế chứ? Anh trai tôi yêu chị như vậy, chị không biết sao, khi anh ấy nhìn chị trong mắt đều là tình cảm và sự dịu dàng, từ trước đến giờ anh ấy chưa từng đối với cô gái nào như vây, chị là người đầu tiên.”
“Mẹ tôi cũng thích chị như vậy, bà ấy thương chị như con dâu, đến tôicũng nhận định chị sớm muộn gì cũng gả cho anh trai tôi, thế nên tôi gọi chị từng tiếng chị dâu.”
“Cả nhà chúng tôi lấy hết tâm can ra đối xử tốt với chị, nhưng chị đối xử với chúng tôi như thế nào?”
Nói đến cuối, Chu Phượng Kiều không khống chế được bản thân mà hét lên: “Nói đi, chị nói đi, sao chị lại một chân đạp hai thuyền, tại sao chị lại ngoại tình?”
“Sao chị lại không biết liêm sỉ tới vậy? Chị đã có anh trai tôi rồi, anh tôi không tốt sao, anh ấy đẹp trai, tính tình lại tốt, gia thế Chu gia chúng tôi cũng tốt, quan trọng nhất là anh ấy một lòng đối với chị, chị làm như thế có từng nghĩ đến cảm nhận của anh tôi không?”
“Nam Khuê, chúng tôi tin tưởng chị như vậy, sao chị lại có thể như thế? Chị có biết anh tôi mà biết thì sẽ đau lòng thế nào không?”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nam Khuê không nói gì, cô chỉ yên lặng đứng đó.
Cô biết, một màn vừa rồi dù đổi lại là ai nhìn thấy thì cũng sẽ sụp đổ, đều sẽ không chịu nổi.
Bây giờ Chu Phượng Kiều đã coi cô như chị dâu của mình rồi.
Nhìn thấy chị dâu mình đang cùng người đàn ông khác đang anh anh em em, chắc chắn sẽ không thể chịu được.
Cô đã gửi tin nhắn cho Chu Tiễn Nam rồi, theo thời gian thì có lẽ anh ấy rất nhanh sẽ tới.
Chu Phượng Kiều là em gái của anh ấy, Nam Khuê nghĩ rất lâu, cho rằng chuyện này vẫn nên trực tiếp giao cho anh ấy xử lý thì tốt hơn.
Còn về cô giải thích sẽ chỉ càng ngày càng loạn thêm thôi.
Hơn nữa Chu Phượng Kiều cũng không nhất định sẽ tin tưởng.
Thấy Nam Khuê chỉ đứng ở đó không nói câu nào, cô không phản kháng cũng không giải thích, Chu Phượng Kiều càng tức giận.
Cô ấy bước về trước gào khóc lớn tiếng chất vấn: “Nói đi, Nam Khuê, sao chị không nói gì? Tại sao không giải thích gì?”
“Hay là nói bị tôi bắt tại trận rồi nên chị không dám giải thích sao?”
“Kiều Kiều, bây giờ em đang tức giận, tâm trạng kích động, dù chị có nói gì, chắc là em cũng không muốn nghe.”
Tuy Nam Khuê cố gắng để giọng nói mình nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng những lời này vẫn kích động Chu Phượng Kiều: “Thế nên? Đây chính là lý do sao?”
Lại tiến thêm một bước, bỗng nhiên Chu Phượng Kiều đưa tay ra, ngón tay dùng lực chọc vào lồng ngực Nam Khuê.
Lục Kiến Thành thấy thế lập tức muốn đi đến.
Nhưng Nam Khuê lại ném cho anh một ánh mắt ý bảo anh tuyệt đối không được tới đây.
Anh cố gắng nhận nhịn lại gợn sóng trong lòng, tuy không nỡ nhưng Lục Kiến Thành vẫn đồng ý, quyết định để cô tự xử lý.
Thấy Nam Khuê không chống cự lại, Chu Phượng Kiều tiến được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Ngón tay cô ấy vừa mạnh mẽ ghìm vào ngực Nam Khuê vừa nói: “Nam Khuê, chị coi anh trai tôi là cái gì? Hả…? Nói cho tôi biết, người của Chu gia không phải để chị muốn chọc vào là chọc được, không phải muốn phản bội thì có thể phản bội được.”
“Đợi tôi nói cho chị tôi biết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”
“Cùng lúc tán tỉnh cả anh tôi và người đàn ông khác, lại vừa hôn vừa thơm, chị quả thật quá vô sỉ rồi.”
Nam Khuê hít một hơi thật sâu, đau lòng nhắm mắt lại.
Tuy Chu Phượng Kiều không biết rõ ngọn ngành câu chuyện, nhưng những lời cô ấy vẫn đâm vào tim Nam Khuê khiến cô đau nhức.
Tim thật là đau.
Những lời mắng người như vậy, thật sự rất khó nghe.
Tay cô ấy giống như một lưỡi dao vậy, từng nhát dày xéo tâm can của cô.
“Kiều Kiều, chuyện không như em nghĩ đâu, em cũng không biết tất cả chân tướng, xin em trước khi biết rõ mọi chuyện thì đừng nói chị như vậy.”
“Ha…” Chu Phượng Kiều cười lạnh: “Vậy được thôi, chị nói tôi biết, chân tướng mọi chuyện là gì?”
“Chị đã nhắn tin cho anh trai em rồi, anh ấy sẽ tới ngay, lúc đó anh ấy sẽ nói rõ ràng mọi chuyện.”
Ai mà biết khi Chu Phượng Kiều nghe thấy câu đó, trong nháy mắt đã bị chọc giận rồi.
“Chị nói cái gì? Chị còn dám gọi anh tôi tới đây?”
“Nam Khuê, sao chị lại mặt dày tới như vậy chứ? Chị làm chuyện mất mặt tới như vậy còn muốn anh tôi tới đây tận mắt chứng kiến, chọn còn có chút lương tâm nào không?”
“Xem ra hôm nay tôi bắt buộc phải thay anh tôi dạy dỗ chị lại mới được.”
Nói rồi, Chu Phượng Kiều vung tay một bạt tai.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới cảnh này.
Lục Kiến Thành nhìn thấy liền điên cuồng bước tới.
Nam Khuê đã không còn thời gian để phản ứng lại nữa, chỉ có thể dùng sức mà ngoảnh mặt đi.
Thậm chí cô còn cho rằng mình tránh không kịp nữa, thế nhưng sự đau đớn như trong dự liệu lại không truyền tới.
Chu Phượng Kiều cũng phẫn nộ ngẩng đầu, muốn xem xem là ai rảnh rỗi dám quản chuyện của cô?
Thế nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, trong nháy mắt cô trở nên sững sờ, cô ấy trợn tròn mắt không dám tin mà mở miệng nói: “Anh…?”
“Anh? Sao anh lại tới đây?”
Nói xong, trong nháy mắt cô ấy cũng sụp đổ rồi nhìn Nam Khuê mà hét lớn: “Chị làm cũng làm rồi, tại sao còn muốn anh tôi tận mắt nhìn thấy, Nam Khuê, anh tôi tốt với chị như vậy, chị còn có chút lương tâm nào không?”
Chu Tiễn Nam lạnh lùng quét mắt về Chu Phượng Kiều, lạnh giọng quát lớn: “Kiều Kiều, em nói kiểu gì đấy?”
“Anh, có phải anh không biết không, người phụ nữ này, cô ta… vậy mà cô ta lại…”
Chu Phượng Kiều chỉ Nam Khuê, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô run rẩy không nói thành lời, chỉ có dòng nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thấy Nam Khuê đang ăn mặc phong phanh, Chu Tiễn Nam cũng không nghĩ mà lập tức cởi áo khoác mình xuống khoác lên cho Nam Khuê.
Chỉ là lúc này, đột nhiên có bàn tay nắm lấy áo Chu Tiễn Nam.
“Cảnh sát Chu nên quản cho tốt em gái của mình đi, đừng đem lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ thú nữa.”
“Những lời khó nghe tôi nói luôn, nếu như anh không xử lý tốt mọi chuyện, nếu Khuê Khuê vì những chuyện này mà chịu ấm ức, tôi nhất định sẽ đòi từ Chu gia nhà các người về.”
Nói xong, Lục Kiến Thành ném áo lên người Chu Tiễn Nam, đồng thời cũng cởi áo khoác trên người khoác lên cho Nam Khuê, sau đó cúi người ôm cô rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...