Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


Nam Khuê vừa nghe, lập tức trở nên kích động.

Cô hé môi, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Dì à, dì nói dì đã từng gặp mẹ con rồi sao?”
Liệu bà ấy có biết được thân phận của mẹ không? Điều này có phải có nghĩa cô có thể tìm thấy cha của mình không.
Nghĩ đến đây, Nam Khuê liền trở nên phấn khích không kìm được.
“Hình như dì từng gặp qua nhưng không có ấn tượng cụ thể.”
“Hình như trong một buổi chụp hình nhóm, lúc đó cũng có người nói bà ấy có vài phần trông giống dì, thế nên dì cũng xem kỹ một chút, nhưng có điều chưa gặp qua, qua một thời gian thì dì cũng quên luôn.”
Nghe Mộc Uyển nói như vậy, ánh mắt Nam Khuê trở nên tối tăm đi nhiều.

Cô còn cho rằng cuối cùng cũng tìm được người quen biết mẹ cô rồi.

Xem ra con đường nhận người thân của cô còn dài đằng đẵng.
“Cha à, cha đang ở đâu? Cha có nhớ tới mẹ không? Hay là cha có biết được trên thế giới còn có con hay không.”
Nhìn thấy ánh mắt Nam Khuê trầm xuống, Mộc Uyển vội nắm lấy tay cô: “Sao thế con? Có phải có chuyện gì không? Không sao, con có thể nói với dì.”
Nam Khuê nhìn bà, dịu dàng nói: “Dì à, không dấu gì dì, nhìn dì thực sự có nét giống với mẹ con, thế nên lúc đầu khi nhìn thấy dì con đã rất quý dì.”
“Mẹ con đã qua đời nhiều năm rồi, nhưng khi đó bà ấy bí mật sinh ra con, có thể rất nhiều người không biết có con trên thế giới này, thế nên con muốn tìm người thân của mình.”
Cô thấy Mộc Uyển rất thân thiết, thế nên cũng không muốn dấu bà.


Cô nói hết những bí mật trong lòng mình ra.
“Con ngoan, chắc chắn con sẽ tìm được, quay về để Tiễn Nam giúp đỡ con, nó ở đội cảnh sát chắc chắn có tư liệu về chuyện này, chắc chắn có thể giúp con tìm ra được.”
“Vâng ạ.” Nam Khuê gật đầu.
Nhưng thật ra trong lòng cô hiểu rõ, chỉ dựa vào một tấm ảnh, không có bất cứ đầu mối nào khác, muốn tìm cha của cô thật sự giống như mò kim đáy bể.
Hơn nữa trước khi tìm được manh mối, cô cũng sẽ không công khai ảnh mẹ cô ra, chứ đừng nói là để cảnh sát đăng lên trang web chính thức nhận sự chỉ trỏ của biết bao nhiêu người như vậy.
Thậm chí cô còn không biết cha của cô có còn trên đời này hay không.

Nghĩ đến Mộc Uyển vẫn còn đang dưỡng bệnh, Nam Khuê cũng không buồn rầu quá nhiều, sợ bản thân sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bà.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Nam Khuê thấy thời gian cũng qua khá lâu rồi liền chủ động tạm biệt về trước.
“Kiều Kiều, đi tiễn Nam Khuê đi.” Mộc Uyển nói.
“Không cần đâu dì à, để Kiều Kiều ở lại chăm sóc cho dì đi, con quen bệnh viện này, đi một lúc là tới rồi.”
Nói xong, Nam Khuê đi về trước.
Trong phòng bệnh, Mộc Uyển lại nhìn Chu Phượng Kiều: “Con mau đi tiễn Nam Khuê đi, đây là thành ý của chúng ta, hơn nữa nếu anh con ở đây chắc chắn cũng sẽ đích thân đi tiễn con bé đó.”
“Được ạ, mẹ, con đi ngay đây, xem mẹ với anh đã thương cô ấy như bảo bối rồi, haiz, con đã bắt đầu ngưỡng mộ rồi đó.”
“Đừng ở đó nói linh tinh, sau này anh con cưới con bé rồi, chúng ta sẽ trở thành người một nhà, hơn nữa cha mẹ con bé đều không ở bên cạnh, chúng ta đương nhiên phải thương yêu nó nhiều hơn rồi.”
“Đúng đúng đúng, mommy thân yêu à, mẹ nói cái gì cũng đúng, bây giờ con sẽ đi tiễn chị dâu ngay.”
Vừa nói xong, Chu Phượng Kiều chạy đi như một cơn gió.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nam Khuê vừa đi ra đến góc rẽ thì đột nhiên có một bóng người cao lớn xuất hiện ngay trước mắt.

Ngay sau đó cánh tay cô bị nắm chặt lấy.

Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy Lục Kiến Thành liền cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
“Kiến Thành, sao anh lại ở đây?”
Một tay Lục Kiến Thành đút túi, một tay trực tiếp chống lên vách tường, bao cả người cô vào lòng.


Sau đó nhíu mày nói: “Người ta đã gọi chị dâu rồi, nếu anh không đến, vợ của anh cũng mất dạng mất thôi.”
Mặt Nam Khuê không kiềm được mà đỏ ửng lên: “Cái gì mà vợ của anh chứ? Em còn chưa đồng ý với anh đâu!”
“Đó là suy nghĩ của em, dù sao trong lòng anh cũng nhận định rồi.”
Nghĩ tới cô gái vừa rồi gọi từng tiếng ‘chị dâu’, Lục Kiến Thành càng cảm thấy bực bội, sắc mặt cũng trầm xuống: “Không phải nói chỉ giả vờ một lần thôi sao? Em còn chưa nói rõ với Chu Tiễn Nam?”
“Vốn dĩ bọn em đã nói xong rồi, chỉ đi gặp mẹ anh ấy một lần, chuẩn bị đợi mẹ anh ấy hồi phục xuất viện rồi sẽ nói rõ sự thật, hôm nay thật sự là sự cố bất ngờ, em cũng không nghĩ tới lại đụng phải em gái Tiễn Nam ở thang máy, sau đó cô ấy cứ nhất định kéo em đi.”
“Thế nên chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt một lần, em sẽ giải thích rõ ràng sớm thôi.”
Nghe cô giải thích như vậy, sắc mặt Lục Kiến Thành mới hoà hoãn đi một chút.

Tâm trạng cũng tốt lên một chút.
Nhưng, anh vẫn có chút khó chịu không vui.
“Cô Nam Khuê, tuy em giải thích không tồi, nhưng hành động vừa rồi của em vẫn làm tổn thương tâm hồn mỏng manh của anh.”
Nam Khuê nhìn vẻ mặt khoa trương của anh, không khỏi buồn cười: “Làm gì có, tim anh mạnh mẽ lắm mà, lại còn tâm hồn mong manh yếu đuối?”
“Ừm, đứng trước mặt em, trái tim anh lúc nào cũng yếu đuối, thế nên em phải bù đắp cho anh.”
“Bù đắp như thế nào?” Nam Khuê vô thức hỏi một câu.
Sau khi hỏi xong cô lập tức hối hận rồi.
Lục Kiến Thành nở nụ cười xấu xa nhìn cô rồi nhích người lại gần: “Nếu như cô Nam Khuê bằng lòng tặng một nụ hôn, vậy thì anh cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
“Lục Kiến Thành…” Nam Khuê lập tức hờn dỗi nhìn anh: “Em… em cảnh cáo anh, đừng có mà được nước lấn tới.”
“Chỗ này bao nhiêu người đi đi lại lại, anh ép em đã rất không hay rồi, da mặt em không có dày tới như vậy.”
Lục Kiến Thành nhếch môi cười một cái nói: “Không thành vấn đề, da mặt anh dày.”
Sau đó anh cúi người xuống nhẹ nhàng hôn vào môi cô một cái, rồi nhanh chóng buông lỏng cô ra.

Tuy chỉ là một cái thơm chóng vánh nhưng Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy rất thoả mãn.

Nam Khuê nhìn anh không thể tin được: “Anh điên rồi à, ở đây nhiều người tới như vậy.”
“Ừm, điên rồi, đã điên từ lâu rồi, thế nên cả ngày hôm nay đều nhớ em, nóng lòng không chờ được mà muốn gặp em, gặp em rồi lại đợi không được mà muốn hôn em…”
Nói xong, anh lại áp sát người về phía trước, hôn nhẹ vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên: “Khuê Khuê, nếu như không em phải em vẫn chưa hoàn toàn đồng ý với anh, nếu như bây giờ không phải là ban ngày, anh thật sự muốn…”
“Làm em ngẩn ngơ trên giường anh cả ngày.”
Câu cuối cùng, Lục Kiến Thành đã dùng rất cách rất uyển chuyển, rất mờ mịt mà biểu đạt ra ngoài.
Nhưng Nam Khuê nghe rồi, hai mà vẫn rất nhanh mà đỏ ửng lên, giống như ánh hồng ban mai vậy.
Cô xiết tay thành quyền, nhịn không được mà đấm vào ngực Lục Kiến Thành.
Nói là đấm, thực ra sức lực đó cũng chỉ giống như con chim nhỏ mổ gạo mà thôi, cô làm sao nỡ thật sự đánh anh chứ, chỉ là làm màu mà thôi.
“Lục Kiến Thành, anh không được nói những lời như vậy nữa.”
“Sắp đến giờ làm rồi, mau buông em ra.”
“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu, sau đó chỉ vào má mình: “Em thơm một cái, anh sẽ buông em ra.”
Nam Khuê đỏ mặt: “Chỗ này nhiều người.”
“Vậy em nhanh một chút thì người ta sẽ không thấy đâu.”
Nam Khuê ngoảnh đầu nhìn hai bên, thấy cũng không có ai đi qua, cô nhanh chóng nhón chân thơm một cái vào má Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành thoả mãn cười, sau đó nói là làm liền buông Nam Khuê ra.
Thế nhưng khi Lục Kiến Thành buông cô ra, Nam Khuê nhìn thấy ngay Chu Phượng Kiều đang đứng đằng sau anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui