“Lục Kiến Thành, sao lại có thể ngang ngược như thế chứ?” Nam Khuê không nhịn được nữa, vung tay ra đánh anh.
“A… đau.”
“Khuê Khuê, em đánh trúng vết thương của anh rồi.” đột nhiên Lục Kiến Thành cau mày kêu đau.
Nam Khuê giống như vừa bừng tỉnh khỏi mộng, nghĩ đến trên người anh vẫn vết thương, hơn nữa vết thương còn chưa khép miệng, lập tức buông tay ra, căng thẳng hỏi anh: “Sao rồi? Vết thương có phải rất đau không?”
“Có bị rách miệng không? Em đưa anh về phòng bệnh để bác sĩ khám lại.”
Nghe thấy lời cô, khoé miệng Lục Kiến Thành nhếch lên nụ cười thoả mãn.
Anh đưa tay giữ lấy tay cô thật chặt: “Khuê Khuê, anh biết là em chỉ đang giả vờ không để ý thôi, trong lòng em vẫn rất để ý đến anh, vừa nghe đánh trúng vết thương rồi, em nhìn xem, em còn căng thẳng hơn bất cứ ai.”
“Đồ ngốc, rõ ràng em vẫn để ý tới anh, tại sao lại không thừa nhận?”
Lục Kiến Thành thâm tình nhìn cô, hy vọng nhận được câu trả lời của cô.
Chỉ có điều Nam Khuê rủ mí mắt xuống, rất nhanh hỏi một câu: “Đều do anh dùng lực quá mạnh, không biết thương tiếc chút nào, anh đã làm môi em sưng lên hết rồi, vừa sưng vừa đỏ, bây giờ em đi làm kiểu gì?”
Lục Kiến Thành cười rồi nắm lấy tay cô, anh đưa tay, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve môi cô.
Từng chút từng chút một, dịu dàng hết mức có thể.
“Khuê Khuê, anh không cố ý, chỉ là vì em, anh mới không khống chế nổi chính mình.”
“Trước giờ anh không phải là người buông thả không biết tiết chế, nhưng đối với em, anh luôn lép vế chịu thua, trước mặt em, anh cam tâm tình nguyện chịu thua hết lần này tới lần khác.”
Nam Khuê quay đầu đi, cố gắng đè nén ngọn lửa lay động trong mắt.
Cô không muốn cảm động ở trước mặt anh, càng không muốn rơi nước mắt trước mặt anh.
“Anh bỏ em ra trước đi, em phải về đi làm.”
“Vậy em hôn anh một cái, anh buông em ra.”
Nam Khuê tức giận rồi, trừng to đôi mắt hạnh nhìn anh: “Lục Kiến Thành, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Giây tiếp theo, trên trán cô truyền tới một cảm giác mềm mại.
Rất nhanh sau đó, Lục Kiến Thành đã nới lỏng ra.
“Nếu em đã không bằng lòng, vậy thì đổi thành anh hôn.” Nói xong, Lục Kiến Thành buông cô ra.
Khi rời đi từ dưới cầu thang, nam khuê nhìn trái ngó phải, thừa lúc không có ai, cô vội vàng che miệng lại, nhanh chóng trở về văn phòng.
Vừa đến văn phòng, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
Khi nhìn thấy đôi môi đỏ ửng trong gương của mình đang sưng lên, cô đã mắng thầm Lục Kiến Thành mấy lần rồi.
Bây giờ làm sao cô có thể làm việc được đây?”
Nếu như bị đồng nghiệp nhìn thấy, cô sẽ càng thêm xấu hổ.
Cũng may vẫn đang ở trong bệnh viện, có nhiều thứ có sẵn có thể dùng, sau khi Nam Khuê dùng nước ấm nhẹ nhàng lau môi đi, ngay lập tức cũng bớt sưng đi một chút.
Đợi sau khi bớt sưng đỏ đi một chút, cô lại tô thêm một lớp son màu hồng cam để che đi.
Nếu như không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ không nhìn ra được gì.
Lúc này cô mới yên tâm, đi ra từ nhà vệ sinh, sau đó mặc chiếc áo blouse lên làm việc.
Bận bịu xong một hồi, Nam Khuê và Đông Hoạ lập tức dìu nhau tới phòng nghỉ.
Vừa rồi chỉ vì chăm sóc một bệnh nhân đặc biệt, cả hai phải cúi người cong eo suốt gần hai giờ đồng hồ, trong lúc đó chỉ đứng dậy đổi tư thế một chút rồi lại phải cúi người xuống.
Khi kết thúc, eo của cả hai đều đau không chịu được.
Hai người giúp nhau massage xoa bóp một lúc mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nam Khuê nhận lấy ly nước, cô uống xong định đặt ly nước xuống thì Đông Hoạ đã nhìn chằm chằm vào môi cô.
Hơn nữa dáng vẻ còn đang nghiêm túc tỉ mỉ xem xét.
Nam Khuê thấy hơi chột dạ.
Còn cho rằng Hoạ Hoạ nhìn ra manh mối gì đó rồi, lập tức thấy hơi căng thẳng.
“Hoạ Hoạ, cái đó, môi của tớ có phải…” Nam Khuê có hơi xấu hổ liếm môi, lên tiếng nói.
Chỉ có điều còn chưa nói xong, đột nhiên Đông Hoạ trở nên phấn khích, vội vàng gật đầu: “Đúng đó, xinh lắm xinh lắm, quả thực quá xinh đẹp rồi.
Khuê Khuê, thời gian trước cậu đều dùng màu son nhàn nhạt, màu son hôm nay đúng là rất tuyệt, tớ thật sự rất thích.”
“Là của hãng nào đấy, màu số mấy, mau mau mau, mau giới thiệu cho tớ đi, tớ cũng muốn một cây.”
Nam Khuê thở phào một hơi.
“Hả? Cậu nói chuyện này à?”
Đông Hoạ gật đầu, tay đã mở sẵn phần mềm mua sắm rồi: “Đúng đó, nếu không cậu nghĩ tớ nói chuyện gì?”
Nam Khuê lập tức lắc đầu: “Không có gì.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Sau đó cô lấy thỏi son từ trong túi ra đưa cho Đông Hoạ.
Đông Hoạ nhìn số màu sau đó thoả mãn chụp lại một bức, nói đợi tan làm sẽ đi mua một chiếc.
Đúng lúc này, điện thoại Nam Khuê vang lên một tiếng ding dong, là Lục Kiến Thành gửi tin nhắn đến.
‘Môi đã khỏi chưa, có cần anh để Lâm Tiêu tới đưa thuốc cho em không.’
Nam Khuê lập tức gửi qua một loạt nhãn dán phẫn nộ.
Còn có mặt mũi mà hỏi cô, đều tại anh, đều do anh mà thành.
Đồ đầu sỏ.
Trên giường bệnh, Lục Kiến Thành nhìn thấy hàng nhãn dán tức giận đó lập tức nhếch môi cười.
Ở một bên, Lâm Tiêu không cẩn thận nhìn thấy, nhịn không được mà hỏi: “Lục tổng, cô Nam Khuê gửi đều là tin nhắn tức giận, sao ngài vẫn vui vẻ như vậy?”
“Không phải cậu nói mình từng yêu đương rồi sao?” Lục Kiến Thành lạnh lùng hỏi lại.
Lâm Tiêu: “…”
Thấy Lâm Tiêu không nói được gì, Lục Kiến Thành vui vẻ giải thích: “Cậu không hiểu cô ấy, cô ấy vẫn bằng lòng nói chuyện với tôi, vẫn bằng lòng gửi nhiều nhãn dán như vậy, vậy chứng minh cô ấy không tức giận tới vậy.”
“Nếu như thật sự giận rồi, cô ấy sẽ không muốn để ý gì tới tôi hết.”
Lâm Tiêu sờ đầu, hình như lúc trước bạn gái của cậu ta không giống như vậy thì phải.
Uii, quả nhiên là không có cô gái nào giống nhau.
Đúng là lòng dạ phụ nữ, như kim dưới đáy biển.
Khó nắm bắt!
“Còn đau không?” Lục Kiến Thành lại gửi thêm một tin nhắn.
Nam Khuê phớt lờ anh, cô hít một hơi đi nhanh về phía giường bệnh phía trước.
Qua khoảng mười phút, bàn y tá gọi điện thoại tới: “Bác sĩ Nam, có người tìm.”
Nam Khuê có chút bối rối, giờ này rồi còn ai tìm cô nữa?
Kết quả vừa bước tới bàn y tá, cô đã nhìn thấy Lâm Tiêu đỡ Lục Kiến Thành đứng ở đó.
Không thể không nói, nhan sắc của Lục Kiến Thành thực sự rất chói mắt, thế nên anh vừa đến đó đã gây nên chấn động không nhỏ, đến vài vị bác sĩ và y tá đều đứng đó lặng lẽ nhìn anh, sau đó đỏ mặt âm thầm lướt qua anh.
Nam Khuê đứng cách xa anh một đoạn, lập tức gọi điện qua.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành bắt máy rất nhanh.
“Anh đừng có đứng ở bàn y tá nữa, anh nhìn thấy em chưa, anh theo em đi lên phía trước một chút.”
Cúp điện thoại rồi, Nam nhanh chóng đi lên phía trước.
Sau đó dừng lại ở một góc ít người, ngay sau đó, Lục Kiến Thành cũng đã đi tới.
“Sao anh lại qua đây?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành đưa thuốc trong tay cho Nam Khuê, sau đó nói: “Mang thuốc cho em.”
Nhìn thấy số thuốc đó, mặt Nam Khuê lại ửng đỏ lên như ăn phải ớt, cô thấp giọng nói: “Em đã đỡ nhiều rồi, không cần cái này.”
Nếu như để người khác biết được cô bởi vì bị người ta hôn tới sưng mọng cả môi, lại còn cần thoa thuốc, vậy cô hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống cho xong rồi.
Quá xấu hổ rồi.
Thấy mặt cô đỏ lên, Lục Kiến Thành đương nhiên biết được trong lòng cô đang nghĩ gì.
Anh nhích gần lại một chút, một âm thanh trầm thấp gợi cảm cất lên: “Khuê Khuê, thật ra đưa thuốc là giả, mượn danh nghĩa đưa thuốc để tới gặp em mới là thật.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...