Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


Nam Khuê lạnh lùng nhìn anh: “Tổng giám đốc Lục sai rồi, chỉ là có một số chuyện tôi chưa nói với anh, tôi nghĩ nên đích thân nói với anh thì hay hơn.”
“Có chuyện gì vậy?”
Nam Khuê nắm chặt lấy cán ô, cách một màn mưa lớn, cô đột nhiên mím môi cười, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.
“Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, lần này tôi nên chính miệng nói với anh.”
Ngừng một chút, cô hít một hơi thật sâu, giống như đang ngậm một con dao, cố nén đau mở miệng: “Lục Kiến Thành, chúng ta chia tay đi.”
Nói xong, cô cầm chặt lấy cô và kiến quyết xoay người đi.
Nhưng mà vất vả lắm mới chờ cô xuống được, sao Lục Kiến Thành có thể dễ dàng để cô rời đi chứ?
Anh tiến lên một bước, kéo Nam Khuê, ôm chặt cô vào lòng mình.
“Buông ra.” Nam Khuê kịch liệt phản kháng.
“Lục Kiến Thành, anh buông tôi ra, anh biết anh đang làm gì không? Anh đang cưỡng ép đấy, tôi có thể tố cáo anh.”
“Được, nếu em muốn đi tố cáo thì cứ đi đi, anh sẽ không ngăn cản em, nhưng mà Khuê Khuê, tối nay, cho dù có thế nào anh cũng sẽ không buông em ra đâu.”
“Đồ điên, anh buông tôi ra.” Nam Khuê thực sự gấp đến phát khóc.
Cô duỗi tay, dùng sức đấm anh, ngay cả chân tay cũng giãy giụa kịch liệt.
Nhưng tất cả đều vô dụng, Lục Kiến Thành vẫn ôm cô thật chặt, không cho cô cơ hội chạy thoát.
Hai người giằng co một lúc, chiếc ô cũng rơi xuống đất.
Mưa lớn ập xuống hai người họ.
Chẳng mấy chốc, Nam Khuê đã ướt hết cả người.
Gió vẫn tuyệt vọng gào rú.

Vài phút trôi qua, Nam Khuê đã không còn chút sức lực nào, cô chỉ có thể tùy ý để Lục Kiến Thành khóa hai tay cô, gắt gao đem cô ôm trong lòng.
Anh ôm cô, cánh tay anh rất cứng rắn, cứ như thể ôm cả thế giới vào lòng.
Đầu anh tựa vào cổ cô, dùng sức thở dốc.
Hơi nóng phả hết lên cổ Nam Khuê, làm cô run rẩy.
“Lục Kiến Thành, anh làm như vậy còn có ý nghĩa gì sao?” Nam Khuê yếu ớt nói: “Tôi đã cho anh cơ hội, chính anh đã chọn cô ta, nếu anh đã chọn rồi thì không có quyền hối hận.”
“Chúng ta đều là người lớn cả rồi, không phải trẻ con nữa, đều phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.”
“Không.” Lục Kiến Thành dùng sức lắc đầu: “Không, Khuê Khuê, anh không chọn cô ta.”
“Là anh nợ cô ta, anh chỉ muốn cô ta phẫu thuật xong, chờ chân cô ta khỏi rồi sẽ đưa cô ta đi, sẽ không để cô ta quấy rầy đến cuộc sống chúng ta nữa.

Anh sẽ cầu hôn em, sau đó chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau, sẽ sinh rất nhiều bé con.”
Nam Khuê cười lạnh.
Cô quay người lại, những ngón tay mảnh khảnh đột nhiên vươn ra chạm vào khuôn mặt Lục Kiến Thành: “Nhưng mà anh đã hứa hẹn với tôi quá nhiều lần, cũng đã lừa tôi quá nhiều lần.”
“Lục Kiến Thành, bây giờ tôi còn không biết câu nào của anh là thật? Câu nào là giả? Tôi đã tin tưởng anh quá nhiều lần, nhưng anh lại làm tôi thất vọng hết lần này đến lần khác.”
“Thật đáng tiếc, bây giờ, tôi không thể tin được những gì anh nói nữa.

Cái gì mà đưa Phương Thanh Liên đi, đều là gạt người, anh thừa nhận đi, trong lòng anh căn bản vẫn chưa quên được cô ta.”
Nam Khuê dùng sức gỡ cánh tay đang ôm mình ra của anh.
Nhưng cô càng muốn gỡ ra thì Lục Kiến Thành càng ôm chặt hơn.
“Khuê Khuê, anh thừa nhận chuyện của Phương Thanh Liên là anh lừa em, nhưng những gì anh nói với em đều là thật.”
“Anh muốn kết hôn với em là thật, anh muốn cùng em sống đến răng long đầu bạc cũng là thật.”
“Khuê Khuê, chúng ta cùng có một đứa bé đi!”
Ngày đó nằm mơ, cô không ngừng gọi con, có lẽ sau khi sinh con, cô sẽ không bị ác mộng ám ảnh nữa.
Cũng sẽ có một khởi đầu hoàn toàn mới giữa hai người họ, tất cả sẽ khác đi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nam Khuê tức giận đến phát run, sao anh lại có thể nói những lời này?
“Lục Kiến Thành, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Nam Khuê xoay người lại nhìn anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, từng chữ từng chữ nói ra lời này.
“Khuê Khuê, anh thật lòng mà.

Anh biết việc đứa bé ra đi đã đả kích rất lớn đến em, anh muốn bù đắp cho em và con.”

“Nhưng tôi không cần nữa, Lục Kiến Thành, tôi không cần anh bù đắp, anh nghe không hiểu sao?” Nam Khuê gục xuống và hét lên.
“Bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi đây, tránh xa khỏi anh, đồ khốn nạn, anh buông tôi ra.”
Rời khỏi đây?
Không thể nào.
Anh có thể chấp nhận mọi thứ, chấp nhận sự quát tháo của cô, chấp nhận sự mắng mỏ của cô, chấp nhận sự giận dữ của cô với anh, chấp nhận cô ra tay đánh anh.
Nhưng anh không thể chấp nhận việc cô rời bỏ anh.
Nhìn Nam Khuê, Lục Kiến Thành đột nhiên ôm mặt cô, mạnh mẽ hôn cô.
Hai tay anh cứng như thép ôm chặt lấy eo cô như hận không thể đem cô nhập vào thân thể anh, hòa vào xương cốt anh.
Lưỡi cọ xát điên cuồng, như thể chỉ bằng cách này, anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cũng chỉ có như vậy, cô mới thấy an tâm.
Nam Khuê cực kỳ sợ hãi, việc hôn môi đã từng là một việc lãng mạn, tốt đẹp cỡ nào, mà giờ anh lại biến nó thành thứ mà cô sợ.
Cô sợ, sợ sự điên cuồng của anh, sự bất chấp tất cả của anh.
Lục Kiến Thành, sao chúng ta lại biến thành như vậy rồi?
Trước kia rõ ràng là rất tốt đẹp mà!
Nam Khuê cố gắng hết sức để đẩy anh ra, nhưng dù cố gắng thế nào cô cũng không thể đẩy được.
Cô cắn chặt môi, cắn chặt răng, Lục Kiến Thành cũng mạnh mẽ cạy mở răng cô, tiếp tục hôn cô.
Căn bản không cho cô không gian và cơ hội để thở.
Cuối cùng Nam Khuê chỉ có thể mềm người.
Cô từ bỏ việc giãy giụa, cũng từ bỏ phản kháng.
Thậm chí còn từ từ đáp lại anh.
Mãi cho đến khi Lục Kiến Thành thả lỏng cảnh giác cô mới đột nhiên mở môi ra, dùng sức cắn xuống.
Trong phút chốc, miệng của hai người đều có máu, bên miệng đều là mùi máu tươi.
“Lục Kiến Thành, anh buông tôi ra.” Nam Khuê lại nhìn về phía anh, ánh mắt lạnh băng.

“Khuê Khuê, không thể được.”
“Anh đã nói là không thể.”
Nam Khuê thực sự tức đến điên rồi.
Cuối cùng cô bất chấp, nâng hai chân lên dùng sức đá vào người Lục Kiến Thành.
Cô phản ứng quá nhanh và đột ngột, Lục Kiến Thành không kịp phòng bị đã bị đánh đến mơ hồ, đau đến mức lập tức buông lỏng Nam Khuê ra.
Nam Khuê nắm lấy cơ hội, xoay người không do dự mà đi thẳng lên lầu.
Trong cơn mưa, chỉ còn một mình Lục Kiến Thành đứng đó.
Như sợ anh đuổi kịp, Nam Khuê cuống cuồng chạy lên và đóng cửa lại.
Cô thở hổn hển và bước đến bên cửa sổ.
Nhưng cô phát hiện anh vẫn chưa rời đi, vẫn đứng ở vị trí cũ, nhìn lên nơi cô ở.
Điện thoại phát ra âm thanh thông báo, là Wechat anh gửi đến: “Khuê Khuê, anh không đồng ý chia tay, không bao giờ.”
Nam Khuê cực kỳ tức giận, dựa vào gì chứ?
Anh đã chọn Phương Thanh Liên rồi, tại sao anh vẫn một mực muốn chiếm lấy cô.
Cô không phải là thú cưng của anh, và cô cũng không cần anh cưng nựng chiều chuộng suốt ngày.
Lấy chăn bông trùm lên đầu, lần này Nam Khuê ép bản thân không để ý đến anh nữa, cũng không được nghĩ đến anh nữa.
Sáng sớm hôm sau, điện thoại lại vang lên, Nam Khuê cứ tưởng đó là đồng hồ báo thức đi làm.
Nhận rồi mới biết là Lâm Tiêu gọi điện thoại đến.
“Cô Nam Khuê, tổng giám đốc Lục bị bệnh rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, rất gấp, cô có thể đến thăm anh ấy không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui