“Không có khả năng.”
Nam Khuê siết chặt hai tay, trợn mắt nhìn chằm chằm Đỗ Quốc Khôn, vì tức giận mà đôi mắt kia dường như có thể phun ra lửa: “Đỗ Quốc Khôn, ông đừng hòng vu oan cho mẹ tôi.”
“Vu oan?”
Đỗ Quốc Khôn cười nhạo: “Ông đây cần phải vu oan cho một con đàn bà có danh tiết đồi bại.
Nghĩ kỹ tên của mày đi, mày tên là Nam Khuê, mẹ của mày tên là Nam Thu Ngữ, mày theo họ của bà ta, mà không phải họ Đỗ.”
“Nếu mày là con gái của tao, mày nghĩ tao sẽ cho mày theo họ Nam sao?”
Lời này ngay lập tức trở thành thanh kiếm đập nát phòng tuyến cuối cùng trong lòng Nam Khuê.
Đúng vậy, cô quá hiểu Đỗ Quốc Khôn, nếu cô thật sự là con gái của Đỗ Quốc Khôn, ông ta nhất định sẽ để cho cô họ “Đỗ” chứ không phải họ “Nam”.
Nam Khuê nhớ lại, khi còn nhỏ, cô từng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao những đứa trẻ trong lớp của con đều cùng họ với cha, còn con lại cùng họ với mẹ ạ?”
Lúc đó mẹ yêu thương ôm cô nói: “Bởi vì họ của mẹ khá hiếm, hơn nữa cha cũng rất vui vẻ rộng lượng, không quan tâm đến những hình thức này, cho nên để cho Khuê Khuê theo họ của mẹ, Khuê Khuê không thích sao?”
“Không ạ, Khuê Khuê rất thích.”
Khi đó cô còn nhỏ còn ngây thơ.
Cho nên, ngay sau khi mẹ giải thích điều đó, cô tin bà ấy.
Sau đó đến cao trung, đến đại học, cô cũng biết một số đứa trẻ sẽ đặc biệt theo họ của mẹ, cô cũng không để trong lòng.
Thì ra, sự việc căn bản không hề đơn giản như cô nghĩ.
“Mẹ…” Nam Khuê ngẩng đầu lên, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cho tới nay, cô đều khát vọng tình yêu thương của cha, khát vọng có một người cha có năng lực, nhưng ông trời dường như đã đùa giỡn với cô.
Nếu như cô không phải là con gái của Đỗ Quốc Khôn, vậy cô là con gái của ai chứ?
“Vậy cha ruột của tôi là ai?” Nam Khuê ngước mắt nhìn Đỗ Quốc Khôn.
“Làm sao tao biết?”
“Sao ông lại không biết? Xem như tôi cầu xin ông, niệm tình cảm hơn hai mươi năm ở chung, xin hãy nói cho tôi biết, cha tôi là ai.”
Đỗ Quốc Khôn không kiên nhẫn vung tay: “Mày cầu xin tao cũng vô dụng, tao thật sự không biết, năm đó mẹ mày gặp tao chỉ có một mình, không có bất kỳ thông tin gia đình nào, bây giờ tao nghi ngờ ngay cả tên của bà ta cũng là giả.”
“Vậy… suốt những năm qua ông không tò mò sao? Mẹ tôi không tiết lộ một chút thông tin nào sao?”
Nam Khuê hỏi, sốt ruột muốn biết.
“Không biết, trước khi bọn tao kết hôn có giao ước, phàm là chuyện có liên quan đến cha mày, không được nhắc tới một chữ nào, bà ta cho tao tiền, tao cần phải làm là một người cha hờ này, để thân phận của mày quang minh chính đại.”
Lời nói của Đỗ Quốc Khôn quả thực đã dập tắt tia sáng và hy vọng cuối cùng trong lòng Nam Khuê.
Cơ thể cô suy sụp, nếu như không phải có thứ gì đó đỡ cô thì đã ngã xuống đất rồi.
Đỗ Quốc Khôn lại càng cảm thấy buồn bực, sốt ruột nói: “Hôm nay tao tới tìm mày, cũng không phải vì để mày đi nhận người thân, Nam Khuê, tao nhắc lại lần nữa, ngày mai nếu mày không xoay sở được một trăm vạn cho tao, ông đây mà làm ra chuyện gì tao cũng không biết đâu.”
“Ông muốn cái làm gì?” Nam Khuê nhìn ông ta, trong lòng có dự cảm vô cùng không tốt.
“Người cha hờ này, ông đây đã làm hơn hai mươi năm rồi, quá ấm ức, nếu không gom được tiền, mày đừng trách tao đồng quy vu tận với thanh danh của mẹ mày.
Tao để cho những hàng xóm, đồng nghiệp và bạn bè của bà ta nhìn thấy bà ta là một người phóng đãng như thế nào.”
(Đồng quy vu tận: cùng chết chung).
“Nam Khuê, mày hiếu thảo như vậy, chắc cũng không muốn mẹ mình sau khi chết còn bị người ta chỉ vào mộ chửi, làm người chết cũng không được yên ổn chứ!”
“Còn có mày, nếu như cả bệnh viện đều biết mà là một đứa con ngoài giá thú không rõ lai lịch, ngay cả cha là ai cũng không biết, mày cảm thấy bọn họ sẽ nhìn mày như thế nào? Hửm…? ”
Đỗ Quốc Khôn cười lạnh.
Bây giờ ông ta đã không có gì để che giấu nữa.
Ông ta giống như một con sói hung dữ, miệng hung hăng như con thú săn mồi, cả người khủng bố, rất buồn nôn.
Hắn giống như một con sói hung dữ, miệng hộc máu, cả người vô cùng kinh người, cũng vô cùng kinh tởm.
Điều khiến Nanxi bất lực hơn nữa là cô không còn lựa chọn nào khác.
Càng làm cho Nam Khuê bất lực chính là cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô có thể không quan tâm đến bản thân mình, cô thậm chí có thể từ bỏ công việc rồi đi đến một nơi khác.
Nhưng mẹ thì không được, bà vất vả cả đời, một mình sinh và nuôi nấng cô, đã vất vả như vậy rồi.
Làm sao cô có thể để cho mẹ đã mất rồi còn bị người nghị luận, bị người ta nói, bị người ta chỉ trỏ chứ?
Nam Khuê không thể chịu đựng được.
Cũng là nhược điểm trí mạng mà Đỗ Quốc Khôn bắt được.
“Đỗ Quốc Khôn, rốt cuộc ông còn có lương tâm hay không, cho dù tôi không phải con ruột của ông, mẹ tôi tốt xấu gì cũng sống chung với ông mấy chục năm, hai người cũng đã làm vợ chồng mấy chục năm rồi, sao ông có thể nhẫn tâm làm hỏng thanh danh của bà ấy chứ?”
/Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất./
Nam Khuê càng nói tức giận, vành mắt cô đều đỏ.
Bởi vì tức giận, cả người càng phát run.
“Vợ chồng?” Đỗ Quốc Khôn cười lạnh: “Mày đã thấy cặp vợ chồng nào chia phòng ngủ chưa, tao và bà ta chỉ là đăng ký kết hôn mà thôi, kết hôn hơn hai mươi năm, ngay cả một ngón tay của bà ta cũng không cho ông đây chạm vào, tính là vợ chồng gì chứ?”
“Cho dù là vậy, hai người cũng cùng chung sống dưới một mái nhà lâu như vậy.
Mấy năm nay chi tiêu của ông, ăn uống vui vẻ của ông, đều không phải do mẹ tôi bỏ ra, bản thân bà ấy cũng không nỡ dùng, tất cả đều đưa cho ông.”
“Bà ta không phải tự nguyện, nhưng buộc phải đưa cho tao vì sợ tao nói ra thân phận con riêng của mày.”
Nói xong, Đỗ Quốc Khôn tiến lên, nắm chặt cằm Nam Khuê.
“Nam Khuê, mẹ mày cũng không phải thứ tốt cao thượng gì, mày cho rằng bà ta tốt như vậy sao? Tất cả là để bảo vệ mày.”
“Cuối cùng tao nói lại một lần nữa, ngày mai không đưa được một trăm vạn, tao sẽ phơi bày những chuyện phong lưu của mẹ mày và thân phận của mày.”
Nói xong, Đỗ Quốc Khôn rời đi mà không quay đầu lại.
“Đỗ Quốc Khôn…”
“Ông là tên khốn kiếp.”
“Ông không có lương tâm.”
Nam Khuê nhìn bóng lưng ông ta, vừa đau lòng vừa tức giận chửi lớn.
Một trăm vạn?
Cô làm sao có một trăm vạn, có đem cô bán đi, cũng không gom tới một trăm vạn.
Nhưng ở chỗ mẹ, dù thế nào cô cũng sẽ không để Đỗ Quốc Khôn làm hỏng danh tiếng của mẹ.
Rốt cuộc cha cô là ai?
Nhưng mẹ là người mẹ tốt nhất trong trái tim cô.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho mẹ sau khi rời thế giới này mà còn phải chịu một chút ấm ức nào.
Tuy nhiên, cô không có nhiều tiền.
Cô phải làm gì đây?
Nam Khuê ôm lấy mình, rốt cuộc nhịn không được nữa, tùy ý để nước mắt chảy xuống.
Lúc tan tầm, Nam Khuê nhìn số dư trong thẻ, cô mượn xung quanh, cũng chỉ vay được hơn hai mươi vạn, cách một trăm vạn còn một trời một vực.
Bây giờ, cô chỉ có thể mượn hai người.
Niệm Niệm và Lục Kiến Thành.
Niệm Niệm thì hôm qua tới công ty, nói là chuẩn bị cho bộ phim mới, phải tập múa một tháng, trong thời gian đó hoàn toàn bị quản lý khép kín, không được mang theo công cụ liên lạc gì, chứ đừng nói đến điện thoại di động.
Cho nên, nhất định cô sẽ không liên lạc được với Niệm Niệm.
Về phần Lục Kiến Thành.
Nam Khuê ngửa đầu, thở dài một hơi, bọn họ vừa mới ở cùng một chỗ, cô mở miệng đòi anh một khoản tiền lớn như vậy, trong lòng cô cũng băn khoăn.
Hơn nữa, còn đòi tiền vì Đỗ Quốc Khôn.
Thật ra, trước khi bọn họ kết hôn, Lục Kiến Thành đã nói với cô một câu: “Nam Khuê, người cha cờ bạc kia của em, nợ nần không rõ ràng, sau này em đừng hy vọng lấy một xu nào của anh cho ông ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...