“Lục Kiến Thành, tao sẽ cho mày một cơ hội, chỉ cần bây giờ mày ngoan ngoãn cầu xin, quỳ xuống gọi tao một tiếng ông, tao sẽ tha cho mày.”
Bàng Hải cười xấu xa một cách điên cuồng, gương mặt biểu cảm ngày càng hung hăng vô cùng.
“Dựa vào mày sao?” Lục Kiến Thành cười nhạt.
“Được, có khí phách đấy, vậy để tao xem đến lúc mạng mày không còn giữ được, khi cây gậy này đập vào người mày thì mày còn dương dương tự đắc được hay không?”
Bàng Hải cười khinh một tiếng, trực tiếp vẫy vẫy tay: “Anh em, lên cả đi.”
Ngay tức khắc, cái vòng tròn lớn ban nãy liền biến thành mấy cái vòng nhỏ, bọn họ bao quanh Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên thành ba vòng tròn.
Phương Thanh Liên co rúm người lại, kéo lấy cánh tay áo Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, sao lại như vậy? Em sợ.”
“Không sao đâu.” Lục Kiến Thành an ủi nói.
Giương mắt lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn Bàng Hải: “Đây là chuyện giữa chúng ta, mày không cần phải làm khó một người phụ nữ.”
Bàng Hải cười nhạt, sải bước về phía trước, huýt sáo.
Ngay sau đó, anh ta dừng lại bên cạnh Phương Thanh Liên.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng vài phần, anh ta lại huýt sáo với nụ cười xấu xa, đưa tay nâng cằm Phương Thanh Liên lên, bắt cô nhìn anh ta: “Ngẩng đầu lên cho ông xem.”
“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên sợ hãi hét lên, bởi vì quá hoảng sợ, giọng nói của cô đều như run lên.
“Buông cô ấy ra.” Lục Kiến Thành gừ giọng đầy lạnh lùng.
Bàng Hải chẳng những không buông tay ra mà còn cười ngạo nghễ hơn.
Lại nâng cằm Phương Thanh Liên lên, anh ta cúi xuống, ánh mắt rơi vào đôi chân khiếm khuyết của cô rồi chế nhạo: “Trông đẹp đấy, chân dài da dẻ lại mịn màng, đặc biệt là chân nhỏ cánh tay cũng nhỏ, nếu mà đặt lên người ông đây thì nhất định sẽ rất mê hồn.”
“Nhìn làn da này đi, thật sự rất trắng, ông đây đã được thưởng thức qua nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa bao giờ thưởng qua hương vị này.
Thật là đáng tiếc, một người đẹp như vậy mà lại là một kẻ tàn phế.
Chậc chậc…”
Bởi vì sợ hãi, toàn thân Phương Thanh Liên run rẩy.
Lục Kiến Thành tiến lên, anh dùng một tay siết chặt cánh tay Bàng Hải, lạnh giọng cảnh cáo: “Bỏ tay ra, đừng có chạm vào cô ấy.”
“Chà, mới đó đã đau lòng rồi! Nếu tao nhớ không lầm thì ở trong nhà mày còn có một người vợ xinh đẹp, Lục Kiến Thành, mày thật là có số đào hoa, có người để ôm bên trái bên phải, lại còn toàn là chân dài xinh đẹp.”
“Tao cho mày một cơ hội, nếu mày chịu nhường người đẹp này cho anh em tao thưởng thức một chút, tao sẽ thả mày đi.”
“Tao nói lại lần nữa, bỏ cô ấy ra.”
Đôi mắt Lục Kiến Thành nhìn anh ta ta đầy chết chóc, hai tay nắm chặt, trên trán nổi lên gân xanh.
Bàng Hải lại chẳng quan tâm ngó ngàng tới anh, coi như không nghe thấy, vẫn cứ nắm lấy cánh tay của Phương Thanh Liên.
Không những thế, anh ta còn đưa tay ra vuốt ve má Phương Thanh Liên, vuốt xuống từng chút một, đột nhiên, anh ta nắm lấy cằm Phương Thanh Liên, giọng nói lạnh lẽo, tàn độc: “Người đẹp, lo lắng cho anh ta không?”
Phương Thanh Liên bị dọa sợ lập tức bật khóc, mạnh mẽ gật đầu: “Lo lo, cầu xin các anh, làm ơn hãy thả chúng tôi đi!”
“Ối, người đẹp đừng khóc, khóc như thế nhìn không xinh đâu, anh đây đau lòng lắm đấy.”
Bàng Hải đưa tay ra, lau nước mắt trên mặt Phương Thanh Liên.
Phương Thanh Liên càng ngày càng sợ hãi, cả người như đổ gục trên xe lăn không ngừng run rẩy.
“Người đẹp, anh đây sẽ cho em một lựa chọn.
Nếu em ngoan ngoãn đi theo bọn anh, anh sẽ thả anh ta đi, sao nào? Cần suy nghĩ chút không?”
Phương Thanh Liên toàn thân chỉ còn lại sự sợ hãi.
Cô ta mở miệng, nhưng môi cô run rẩy không thể nói được một câu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Suy nghĩ cái gì? Không cần nghĩ.” Đúng lúc này, giọng nói của Lục Kiến Thành truyền đến.
Ngay sau đó, cánh tay của Bàng Hải bị Lục Kiến Thành siết chặt, trực tiếp ném ra sau.
Bàng Hải ngay lập tức kêu la thảm thiết, đau đớn hét lên: “Bọn mày còn ngây ra đó làm gì, lên hết cho tao, ngày hôm nay bố mày phải lấy được mạng của nó.”
Lục Kiến Thành đẩy Bàng Hải ra, đồng thời, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt từng người, cuối cùng, khóe môi anh cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sau đó anh đưa tay cởi cà vạt của bộ vest, sau đó là cúc áo.
Cởi bộ đồ vest ra, anh đưa cho Phương Thanh Liên, chỉ dặn dò hai chữ: “Giữ kỹ.”
Ngay sau đó, ngón tay thon dài từ từ xắn tay áo lên.
Đôi môi mỏng khẽ mở: “Không cần giữ cái mạng nữa thì cứ lên.”
“Lên hết cho tao.”
Bàng Hải rống lên, trong phút chốc, tất cả mọi người tiến lên vây quanh anh.
Có kẻ tay không, có kẻ cầm gậy và có một số cầm dao trên tay, tất cả đều chạy về phía Lục Kiến Thành.
Màn đêm gần sáng, yên tĩnh lạ thường, nhưng âm thanh ở đây lại ngược lại, rất ồn ào.
La hét, gầm thét, tiếng kêu thảm thiết… đủ loại giọng nói vang vọng gần như khắp bầu trời, xé toạc sự yên tĩnh của màn đêm.
Gió gào rú, nhiệt độ càng lúc càng lạnh.
Hơn một tiếng sau, một nhóm người đã ngã xuống đất, kêu gào đau đớn.
Tất cả âm thanh cứ vang lên không ngừng bên tai.
Một nhóm người đang nằm xung quanh, chỉ có hai người Lục Kiến Thành và Bàng Hải là đứng ở giữa, ánh mắt hai người đều đang nhìn nhau.
Liếc nhìn đám người đang nằm xung quanh, Bàng Hải nhếch môi cười nhạt: “Lục Kiến Thành, tao đã đánh giá thấp mày rồi.”
“Mày cảm thấy, nếu tao không có bản lĩnh thì dám ra ngoài một mình sao?”
Bàng Hải lấy điện thoại ra, dường như ấn vài cái.
Đột nhiên, nụ cười trong mắt anh ta ngày càng thâm độc.
Đúng lúc này, Phương Thanh Liên nhìn thấy gì đó, cô lập tức đẩy xe lăn chạy điên cuồng tới chỗ Lục Kiến Thành, đồng thời hét lớn: “Kiến Thành, chạy đi, chạy mau.”
“Nhanh chạy đi.”
Bàng Hải cười mỉa mai: “Muộn rồi, chạy không kịp đâu.”
Tiếng điện thoại vừa tắt, đột nhiên, một hàng mười mấy chiếc xe đen đi đến, cùng dừng lại theo trật tự.
Những người bên trong, tất cả đều mặc áo đen quần đen, cầm gậy dài dao dài bước xuống, và tất cả đều trông rất dữ tợn.
Một nhóm người nhanh chóng xếp hàng và đứng sau lưng Bàng Hải.
Sau khi chỉnh lại quần áo, Bàng Hải vênh váo đi về phía Lục Kiến Thành, giơ tay đâm chọc anh: “Lục Kiến Thành ơi Lục Kiến Thành, tao thừa nhận là mày rất lợi hại, nhưng thật đáng tiếc, trời ganh anh hùng, hôm nay, mày sẽ bị chôn vùi dưới tay Bàng Hải tao.”
“Bàng Hải, mày thật là hèn hạ?” Lục Kiến Thành nắm chặt tay.
Giờ phút này, cho dù anh đã đoán trước mọi chuyện phía sau sẽ thương vong nặng nề, không biết có thể sống sót thoát ra khỏi nơi này hay không, nhưng sự kiêu ngạo của bản thân vẫn khiến anh cảm thấy bình tĩnh.
Khuôn mặt anh vẫn như thường, dường như không có chút dao động nào.
Còn Bàng Hải thì càng bị sự điềm tĩnh này làm cho phát cáu: “Lục Kiến Thành, việc đấu đá không chừa thủ đoạn, đối phó với loại người như mày, tao không chuẩn bị hai ba chiêu, thì sao dám đến đây được..”
Tiếp theo lại là một cuộc chiến khốc liệt khác.
Không nhớ đã diễn ra trong bao lâu, chỉ biết rằng những người phía trước như một làn sóng, và những người phía sau lại đến như một làn sóng khác.
Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, đoàn người kia tưởng chừng như không có điểm kết thúc.
Xung quanh có những tiếng la hét và gầm thét.
m thanh không dứt.
Máu khắp mặt đất, chảy thành từng dòng, đến cuối cùng không thể phân biệt được là máu của ai.
Nhưng cơ thể và sức lực của Lục Kiến Thành đã dần dần bị tiêu hao trong cuộc chiến quá lâu này, cuối cùng cũng đã quá sức chịu đựng.
Đột nhiên, một cây gậy dài ném mạnh tới, tim Phương Thanh Liên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô siết chặt hai tay, hét lớn: “Kiến Thành, cẩn thận.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...