Đột nhiên, trong đầu cô lại nhớ đến những lời Tống Dực vừa nói.
“Khi nãy lúc Quý Viện uống rượu, cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh ấy, không chỉ mình mà tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Bây giờ mình sợ không phải chỉ mình mình nghĩ vậy mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
”
“Còn cái ngã vừa rồi của cậu, chỉ sợ mọi người nghĩ là cậu cố ý.
”
Nhìn vào ánh mắt Quý Dạ Bạch một lần nữa, trong lòng Nam Khuê chợt có một dự cảm không tốt.
Bây giờ chỉ sợ không chỉ có mọi người mà ngay cả Quý Dạ Bạch cũng cho rằng cô cố ý tìm đủ mọi cách để gây chú ý, cố ý quyến rũ anh ấy.
Nhưng mà thời gian sẽ chứng minh tất cả, cô thật sự không có hứng thú với anh ấy.
Cho nên, cô cũng không muốn giải thích nhiều.
Nam Khuê thu lại ánh mắt và tiếp tục chơi trò chơi.
Bên tai lại vang lên tiếng đồng nghiệp nói: “Nam Khuê, lại đến lượt cậu uống rồi.
”
Nam Khuê thực sự đã uống không ít, cuối cùng chỉ có thể nhân lúc còn có chút tỉnh táo mà dặn Tống Dực: “Một lát nữa cậu đưa mình về nhà, hoặc là mình về nhà cậu, đừng có quên đấy, mình đem cả tính mạng giao phó cho cậu.
”
Nam Khuê thật sự đã uống rất nhiều.
Mọi người thấy cô thua quá nhiều, uống cũng nhiều rồi nên đều tha cho cô, không bắt cô uống nữa.
Nhưng lúc này, cô cũng đã uống không hề ít rồi.
Một tay cô chống cằm, dựa vào ghế sô pha sau lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất chóng mặt, cô không nghĩ về bất cứ điều gì, cô chỉ muốn nghỉ ngơi sau đó ngủ một giấc.
Bên kia, khóe miệng Quý Dạ Bạch lại cong lên lần nữa, lộ ra một nụ cười lạnh.
Với tửu lượng như thế này mà cô còn dám chơi trò uống rượu với bọn họ, anh có nhìn qua một chút, thật sự cô uống cũng không nhiều, nhưng tửu lượng có vẻ rất kém nên mới uống mấy ly đã gục rồi.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, điều mà khiến anh ấy mất cảm tình đó là.
Vừa thấy anh ấy vào cửa liền dùng cách vụng về nhất để anh ấy đến anh hùng cứu mỹ nhân.
Lúc anh ấy uống rượu thì cô nhìn không chớp mắt.
Tất cả những điều này, Quý Dạ Bạch đều cảm thấy vô cùng quê mùa.
Thế mà mẹ anh ấy còn coi trọng một cô gái như vậy, đúng là kỳ tích.
Biết bao nhiêu tiểu thư danh gia vọng tộc thì bà không coi trọng, lại đi coi trọng một cô gái tâm cơ như vậy, đúng là không tưởng tượng nổi.
Bữa tiệc chào đón nhân viên mới, đã mấy năm rồi anh ấy không tham gia.
Nếu không lúc trợ lý báo cáo vừa hay bị mẹ anh ấy nghe thấy được, nghe được cô gái này cũng đến, sau đó bắt anh đến thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ đến.
Nhưng anh đã đến rồi, vậy thì ngồi lại thêm một lúc, cũng hiểu được nhiều điều hơn.
Cô gái này có sức hút gì mà khiến mẹ anh ấy thích đến vậy.
Nhưng mà kết quả làm anh ấy rất thất vọng.
Không còn kiên nhẫn nữa, Quý Dạ Bạch duỗi chân dài ra, đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhìn thấy anh ấy đi ra ngoài, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên rất sôi động, bắt đầu ầm ĩ trở lại.
Nam Khuê rất đau đầu, đầu óc cứ ong ong vang vang, hơn nữa bên trong kín gió nên cô thấy không thoải mái cho nên muốn đi ra ngoài đi dạo một lát.
“Dực Dực, cậu cứ chơi đi, mình đi ra ngoài một lát.
” Nam Khuê thấy Tống Dực đang chơi hưng phấn nên nói một lời rồi đi ra ngoài.
“Được.
”
Tống Dực đáp lại, sự chú ý của cô ấy đều đặt trong trò chơi trên tay hết rồi.
Vì thấy hơi khó thở nên Nam Khuê liền hỏi phục vụ nơi nào thông thoáng một chút.
Người phục vụ đã chỉ cho cô một nơi, cô cũng không nghĩ nhiều mà đi theo hướng đó.
Vừa đến nơi, liền nghe thấy một giọng nói mềm mại như vắt ra nước: “Quý Viện, em thật sự rất thích anh.
”
Nam Khuê nghe vậy lập tức dừng lại, đồng thời nhẹ nhàng bước sang nấp vào một chỗ kín.
“Vậy thì sao? Tôi cũng nên thích cô sao.
” Giọng người đàn ông rất kiêu ngạo.
Vừa nghe liền biết đây là giọng Quý Dạ Bạch.
Quả thực lạnh băng vô tình.
“Không, không phải, Quý Viện, em chỉ muốn bày tỏ tình cảm của mình với anh, em cũng không mong là anh cũng thích em, nhưng em…” Cô gái sợ đến mức khóc lên: “Em chỉ muốn nói cho anh biết tâm ý của em thôi.
”
“Được rồi, giờ tôi biết rồi, cô cũng có thể đi rồi.
” Giọng Quý Dạ Bạch lại càng lạnh lùng hơn.
Cô gái không chịu được nữa, khóc ra tiếng: “Quý Viện, em … em…”
“Anh biết không? Em đã gặp anh từ rất lâu rồi, lúc đó anh tham gia tọa đàm ở bệnh viện bọn em, lúc đó em đã bắt đầu thích anh rồi, em vì anh nên mới đến bệnh viện này đó.
”
“Vậy ý của cô là, cô vì tôi đến bệnh viện này nên giờ tôi phải thích cô sao?”
Câu này còn lạnh lùng hơn câu trước.
Từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim cô gái.
Nếu cô là cô gái đó, cô chắc chắn sẽ khó chịu, đau lòng muốn chết.
Nam Khuê thầm mắng một câu: “Đồ tồi, đúng là đồ tồi.
”
Chẳng trách lại tên là “Quý” Viện.
Cũng quá lạnh lùng, quá độc miệng rồi.
Cô thấy không phải anh ấy không tìm bạn gái mà là anh ấy không tìm được bạn gái.
Đẹp trai thì có ích gì, ai mà nguyện ý mỗi ngày đều ở cạnh một cục đá lạnh chứ, sớm có ngày đông lạnh mà chết.
“Quý Viện, em…Em xin lỗi, em không nên làm phiền anh.
”
Nói xong cô gái cúi đầu, khóc sướt mướt chạy đi.
Bởi vì vừa khóc vừa cúi đầu, cho nên Nam Khuê chỉ thấy một hình dáng nhỏ nhắn, cô cũng chỉ liếc mắt một cái, không nhìn rõ.
Nhưng mà tiếng khóc đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô.
Lại là yêu thầm!
Đó là thứ tình yêu khó chịu và chua xót nhất.
Nếu có thể quang minh chính đại mà yêu, có thể nhận được tình cảm của đối phương thì ai mà muốn yêu thầm!
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, Nam Khuê lại nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra với mình, càng nghĩ lại càng cảm thấy hoang mang và rối loạn.
Cô đã cố gắng hết sức để không nghĩ về Lục Kiến Thành, nhưng luôn xảy ra những việc việc để cô lại suy nghĩ đến anh.
Sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, cũng hít thở không khí xong rồi.
Nam Khuê đang muốn xoay người trở về thì đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhìn lại lần nữa, cô thấy chỗ cô đang đứng đang có thêm một bóng người nữa.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
Đôi mắt Quý Dạ Bạch lạnh lùng nhìn về phía cô, môi mỏng mím chặt, không khí quanh anh ấy quả thật có thể đông chết người.
Nam Khuê mím môi, cũng không nói gì.
Hai người đứng như vậy một lúc cũng không lên tiếng, cuối cùng Nam Khuê không chịu được loại áp bức này nên chủ động nói: “Quý Viện, thật trùng hợp, không ngờ anh cũng đến chỗ này hóng gió, chuyện vừa nãy chỉ là tôi vô tình nghe được, anh yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra một câu nào.
”
Nam Khuê cho rằng cô đảm bảo như vậy là có thể đi rồi.
Ai ngờ Quý Dạ Bạch vẫn đứng đó chặn, chỉ lạnh nhạt đáp lại.
“Tôi cũng không mất mát gì, hơn nữa nói đúng ra thì tôi là người được thổ lộ, chứng tỏ sức hút của tôi vô cùng lớn, tôi còn lấy đó làm tự hào, sao phải sợ cô tiết lộ chứ?”
Nam Khuê: “…”
Còn có thể mặt dày hơn nữa không?
Quả thật quá mức tự luyến.
Đúng lúc này, Quý Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào Nam Khuê, tiến vài bước về phía cô, từng bước ép sát: “Điều tôi quan tâm bây giờ là, tại sao cô lại ở đây?”
Nói xong, ánh mắt anh ấy như chim ưng nhìn chằm chằm vào Nam Khuê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...