Lúc này mặt Lục Kiến Thành đen như than, đừng nói là lửa, giờ chỉ cần cho anh chút tro lửa anh cũng có thể nhóm lửa được.
Cô nói cái gì?
Tiểu thịt tươi?
Đại thúc?
Tình chị em?
Còn nói là thích tất, lại còn muốn thử từng thứ một.
Nếu như không phải đứng bên giường cô, chính tai nghe thấy những lời cô nói, anh sẽ không tin được.
“Nam Khuê, người em yêu thầm đâu? Không phải mười năm sao? Sao vậy? Nói không yêu là không yêu nữa sao?” Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Thành nhìn cô chăm chú, lạnh giọng chất vấn.
Mặc dù không nhận được đáp án nhưng anh vẫn cảm thấy giận dữ như cũ.
Phụ nữ đúng là dễ quên, nói quên là quên.
Hơn nữa rõ ràng cô mới ly hôn được với anh hai ngày, nhanh như vậy đã muốn tìm mùa xuân tiếp theo rồi?
Lục Kiến Thành càng nghĩ càng khó chịu, anh nắm lấy cổ tay Nam Khuê, nghiêng người về phía trước, trực tiếp đè cơ thể thon dài của mình lên.
Tay khác chống xuống giường, một tay khác nắm lấy cổ tay Nam Khuê kéo lên trên đỉnh đầu.
Như vậy Nam Khuê không còn cách nào khác ngoài đối mặt với anh.
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của cô ngơ ngác nhìn anh, lập tức mặt đối mặt với anh.
Cho đến khi bây giờ khi nhìn thấy cô, ôm cô, trong lòng Lục Kiến Thành mới có cảm giác chân thật.
“Nam Khuê, rốt cuộc em có nhớ rằng mình vừa mới ly hôn không? Em vội vàng muốn tìm bạn trai mới như vậy sao? Hả?” Lục Kiến Thành kiềm chế lửa giận, kiên nhẫn hỏi.
Nam Khuê im lặng một lúc, sau đó nhắm mắt lại, bất mãn thì thào: “Anh là ai chứ, dựa vào cái gì mà muốn quản tôi?”
“Anh là chồng của em.
” Lục Kiến Thành cắn răng nghiến lợi nói.
Nam Khuê bật cười một tiếng, giống như cô vừa được nghe một chuyện vô cùng buồn cười vậy: “Lừa người không chuyên nghiệp gì cả, tôi nói với anh chuyện này nha…”
Cô nói được một nửa, một tay nắm lấy cánh tay Lục Kiến Thành, cong người lên, lại gần tai anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã ly hôn rồi, chỉ có chồng trước, lấy đâu ra chồng?”
Cô vốn ở gần Lục Kiến Thành, môi cô đã chạm vào vành tai của anh.
Cảm giác mềm mại đó điên cuồng ma sát trái tim Lục Kiến Thành, không ngừng khiêu chiến năng lực chịu đựng đã đến ranh giới của anh.
Cô không nói lời nào anh đã không chịu nổi.
Cô vừa nói, nhất là cô còn thổi khí như vậy, dùng ngữ điệu gợi cảm lạ đáng yêu như vậy để nói càng khiến anh không thể chống đỡ được.
Một tiếng ầm vang lên, Lục Kiến Thành chỉ cảm thấy dây cung đang kéo căng trong lòng mình đứt thành hai tiếng.
“Thật là một đồ ngốc mà!”
Nam Khuê nói xong định lùi lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng động tác của Lục Kiến Thành rất nhanh, một tay anh nhanh chóng giữ lấy eo Nam Khuê, kéo cô lên người mình.
Anh hiểu rõ, giờ phút này dù có như thế nào anh cũng không thả cô ra được.
Môi mỏng hạ xuống, anh không do dự chút nào, trực tiếp hôn lên.
Sau đó gần như là tham lam cướp đoạt toàn bộ hơi thở của cô.
Toàn bộ quá trình đều như cuồng phong bão táp.
“A…A a a…” Nam Khuê siết chặt tay, điên cuồng giãy dụa phản kháng.
Cuối cùng cũng có một tay thoát ra được sự khống chế của anh, cô không chút do dự mà nâng tay lên đánh vào mặt Lục Kiến Thành.
Cái tát này dùng sức rất mạnh.
Mà Lục Kiến Thành cũng như đột nhiên bừng tỉnh.
Anh buông tay ra, chỉnh sửa lại quần áo trên Nam Khuê, đồng thời yêu thương nhìn cô: “Khuê Khuê, thật xin lỗi, là anh không khống chế được bản thân.
”
Anh luôn tự nhận mình có khả năng kiềm chế vô cùng tốt, nhưng trong giây phút đó, suy nghĩ của anh như ngựa hoang thoát cương, căn bản không thể khống chế được bản thân.
Chỉ muốn chiếm hữu cô để cô thuộc về anh.
“Lục Kiến Thành, mày thật đáng chết!” Anh siết chặt nắm đấm, đấm mạnh lên mặt bàn.
Sau đó anh bấm điện thoại nội bộ: “Chỗ tôi có một cô gái uống say, cho hai người lên giúp đỡ một chút.
”
“Được thưa ngài Lục, xin ngài chờ một lát, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp người qua.
”
Dù sao cũng là khách sạn năm sao nên làm việc rất nhanh, từ lúc kết thúc cuộc gọi đến khi có người lên cũng không quá năm phút.
Lục Kiến Thành dặn dò: “Tắm nước nóng cho cô ấy, sau đó thay cho cô ấy một bộ quần áo sạch.
”
“Ngài Lục, vậy đồ ngủ vị tiểu thư này ở đâu?”
“Chờ một chút, tôi đi lấy.
”
Nói xong Lục Kiến Thành gọi điện thoại cho Hoắc Ti Yến, tình huống của Lâm Niệm Sơ ở bên kia cũng không khá hơn chút nào.
Cô ấy vừa đến phòng, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Ti Yến đã tỉnh hơn một nửa.
Dù vẫn say nhưng ít ra cô ấy biết người đàn ông đang ôm mình là Hoắc Ti Yến.
Mặc dù cô ấy uống nhiều nhưng tửu lượng vẫn tốt hơn Nam Khuê, dù sao ngày trước có khá nhiều lúc cần uống rượu, cộng với việc gió lạnh thổi cả một đường về nên cũng tỉnh táo hơn không ít.
Vừa thấy Hoắc Ti Yến, lại nhớ đến Khuê Khuê, cô ấy lập tức khó chịu.
“Hoắc Ti Yến, sao lại là anh? Sao anh lại đến đây?” Lâm Niệm Sơ nhiễm men say, mông lung chỉ vào anh ấy.
“Anh biết không, bây giờ một chút tôi cũng không muốn thấy anh, anh lại còn có quan hệ với Lục Kiến Thành.
”
“Niệm Niệm, em say, anh giúp em tắm rồi chúng ta đi ngủ.
” Hoắc Ti Yến giữ chặt lấy cô ấy.
Nhưng Lâm Niệm Sơ dường như có cảm ứng, cô ấy nhanh chóng trốn đi, cười rạng rỡ rồi trốn vào một góc.
Cô ấy lập tức chỉ về phía Hoắc Ti Yến, vẻ mặt bất mãn: “Mấy người đàn ông các anh không có ai là tốt cả, ăn trong chén nhìn trong nồi, Lục Kiến Thành như thế, anh cũng như vậy, anh đừng cho rằng tôi không biết anh đến tìm tôi vì chuyện gì.
”
Lời cô ấy nói càng ngày càng quá đáng.
Không khí quanh người Hoắc Ti Yến ngày càng lạnh, anh ấy đưa tay giữ Lâm Niệm Sơ lại, sau đó mạnh mẽ kéo cô ấy vào trong ngực mình: “Đi tắm, sau đó đi ngủ.
”
Lâm Niệm Sơ biết anh ấy tức giận, nếu như bình thường thì cô ấy sẽ không chống đối lại anh ấy.
Nhưng hôm nay cô ấy muốn nhân lúc say rượu mà đối nghịch một lần, cũng không muốn gì, chỉ muốn thử xem ranh giới của anh ấy ở đâu.
“Không muốn.
” Cô ấy đẩy Hoắc Ti Yến ra: “Tôi không muốn, anh buông tôi ra.
”
“Anh nói lại lần nữa, đi tắm.
” Không khí quanh người Hoắc Ti Yến lại lạnh thêm, giọng cũng thấp hơn nhiều.
Nói xong anh ấy cũng không cho Lâm Niệm Sơ cơ hội từ chối, trực tiếp kéo cô ấy đến phòng tắm.
Lâm Niệm Sơ không đồng ý, cô ấy dùng sức chống trả: “Tôi không muốn, tôi không buồn ngủ, tôi chưa muốn ngủ.
”
“Vậy cũng tắm trước đã, hay em muốn anh làm giúp em? Hả…?” Anh ấy nheo mắt nhìn Lâm Niệm Sơ.
Đồng thời cũng lạnh giọng dạy dỗ: “Một người toàn mùi rượu, không phải anh đã nói với em đừng uống rượu sao, cuối cùng em lại uống thành dạng này.
”
Đúng lúc này điện thoại của Hoắc Ti Yến vang lên, nhân lúc anh ấy đi nghe điện thoại, Lâm Niệm Sơ tức giận đẩy anh ấy ra: “Tự tôi tắm, không cần anh giúp.
”
Lục Kiến Thành biết số phòng nên đi qua rất nhanh.
Hoắc Ti Yến mở cửa, thấy anh thì không nhịn được mà trêu chọc: “Nhanh vậy sao, cậu ở cùng phòng với vợ trước, lại còn cô nam quả nữa mà cậu không làm gì sao?”
Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn anh ấy, nhìn bộ vest nghiêm chỉnh trên người anh ấy rồi lạnh giọng hỏi: “Cậu thì làm được gì Lâm Niệm Sơ sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...