Tại sao cô không phát hiện ra bên ngoài anh lạnh lùng bên trong lại dịu dàng và còn biết nói chuyện như vậy.
Làm cho cô ngay cả từ chối cũng không nói được.
Đêm của phố cổ, đẹp một cách lạ thường.
Ngay cả mặt trăng cũng dịu dàng giống như được vớt lên từ nước.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng trút xuống hai người họ.
Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng nhau đi về phía nhà cũ, hai người rất yên lặng, dường như ngầm hiểu ý, không ai nói gì.
“A…” Đột nhiên, Nam Khuê kêu lên.
Lục Kiến Thành vội vàng đưa tay nắm lấy tay cô, giữ vững cô.
Thì ra là trên đường xuống dốc có một ổ gà, Nam Khuê không để ý, suýt chút nữa là ngã.
Đứng vững, Nam Khuê nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Lục Kiến Thành, đồng thời khách sáo nói: “Cảm ơn!”
Về tình về lý, lẽ ra Lục Kiến Thành phải nói “không cần cảm ơn.
”
Thế nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới ánh ánh trăng, trong lòng anh chỉ cảm thấy chua xót, dù thế nào cũng không nói ra được mấy chữ đó.
Ngày hôm nay, cô cười, cười thoải mái nụ, cười rung động lòng người, cười quyến rũ.
Thậm chí trong nháy mắt, anh cảm thấy bọn họ giống như trở về thời điểm vừa mới quen, vì trên mặt cô luôn nở nụ cười sáng lạn, ngây thơ như vậy, đáng yêu như vậy.
Anh thậm chí còn cho rằng, cô đã buông bỏ hết quá khứ, muốn có một khởi đầu hoàn toàn mới.
Thế nhưng, tất cả ảo giác đều bị mạnh mẽ đánh trở về hình dạng ban đầu.
Cô không có.
Nụ cười của cô, không phải vì quên, nhưng vì che đậy.
Khi ánh mặt trời không còn sớm nữa, khi màn đêm buông xuống, cô thu lại tất cả nụ cười, trở lại dáng vẻ lạnh lùng trước đó, giữ khoảng cách với anh.
Vì thế, cô mới nhanh chóng rút tay về;
Vì thế, cô mới khách sáo nói lời cảm ơn như vậy;
Cô lễ phép, cô khách sáo, giờ phút này giống như có một cây gậy cắm ở ngực anh, như mắc xướng cá ở cổ họng, cực kỳ khó chịu.
Nếu như có thể, anh hy vọng cô có thể nhảy nhót vây quanh mình, cười nói, náo loạn một chút.
Tuy nhiên, những điều tốt đẹp này sẽ không bao giờ xảy ra một lần nữa.
Khi đến cửa, Nam Khuê ngẩng đầu nhìn, cả ngôi nhà cũ được tắm trong ánh trăng sáng, đặc biệt là trước cửa có điểm xuyến hai chiếc đèn lồng rất lớn, càng thêm mềm mại lạ thường.
Bước vào cửa, lại một mùi hương hoa nhàn nhạt sọc tới.
Lúc này, Lục Kiến Thành cúp điện thoại đuổi theo phía sau Nam Khuê.
Đột nhiên, ầm một tiếng, đột nhiên bắn ra một pháo hoa rực rỡ trên bầu trời ngôi nhà.
Ngay sau đó, đóa thứ hai, đóa thứ ba…
Chẳng bao lâu, cả bầu trời đã trở thành một đại dương pháo hoa, một loạt các pháo hoa vụt qua bầu trời như những ngôi sao băng, nở hoa đầy màu sắc, đỏ, vàng, xanh dương, đủ loại hình dạng, cực kỳ đẹp.
Pháo hoa, ngay lập tức thắp sáng toàn bộ ngôi nhà.
Trong ánh sáng mờ mờ, Lục Kiến Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của Nam Khuê lóe ra sự vui vẻ và bất ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...