Lục Kiến Thành dẫn Nam Khuê đến cửa phòng rồi dừng lại, sau đó xoay người nói: “Nhắm mắt lại, đưa tay cho anh.”
“Thần bí vậy sao?”
Nam Khuê nói xong liền đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay Lục Kiến Thành.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, trắng nõn của cô đặt trong bàn tay to lớn của Lục Kiến Thành, tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Càng nổi bật lên sự tinh tế mềm mại của cô.
Lục Kiến Thành nắm lấy, lòng bàn tay như bao bọc hết tay cô.
“Em đã sẵn sàng chưa?”
Nghe anh hỏi như vậy, Nam Khuê cảm thấy hơi căng thẳng, đồng thời cũng có một chút mong đợi.
“Ừm, đã sẵn sàng rồi.” Nam Khuê gật đầu.
“Vậy thì nhắm mắt lại.”
“Được.”
Nói xong, Nam Khuê nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lông mi như cây quạt nhỏ của cô cứ chớp chớp liên hồi, trông cực kì đáng yêu.
Lục Kiến Thành một tay nắm tay cô, tay kia đẩy cửa phòng ra.
Khi mọi thứ đã được lên kế hoạch hoàn hảo bày ra trước mặt, anh hài lòng gật đầu, đồng thời nhìn Nam Khuê, nhẹ nhàng nói: “Em có thể mở mắt ra rồi.”
“Vậy em mở đây!”
Vừa dứt lời, Nam Khuê nhẹ nhàng mở mắt.
Có thể là có chút sợ hãi, sợ rằng hy vọng của mình sẽ biến mất, cho nên Nam Khuê có chút lo lắng, nên cô nhẹ nhàng hé mắt một chút trước.
Khi nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trước mắt thật hoành tráng, thơ mộng và vô cùng lãng mạn, cô mới lập tức to mở mắt ra.
Nhìn xung quanh một hồi, khi mọi thứ trong mơ thực sự hiện ra trước mắt, Nam Khuê tựa hồ không thể tin được.
Giờ khắc này, cô cứ ngỡ mình đang lạc vào giấc mơ.
Cảnh đẹp như vậy, chắc chắn chỉ có thể xuất hiện trong mơ thôi.
Hiện thực làm sao có được chứ?
Nam Khuê mở to mắt, cô tham lam nhìn những con búp bê khác nhau được trưng bày trong phòng, thậm chí cô còn không dám chớp mắt.
Giống như sợ chỉ cần nháy mắt, mọi thứ trước mắt đều biến mất.
Thực sự có quá nhiều búp bê trong nhà, có lớn, có nhỏ, có đủ hình dáng và kích cỡ.
Con búp bê lớn thậm chí còn cao hơn cô, trông rất tinh xảo và giống y như thật.
Không chỉ tóc mà ngay cả lông mi của búp bê cũng được làm siêu chi tiết, đúng là không khác gì người thật.
Những con búp bê nhỏ cũng rất xinh xắn, cô thích tất cả đều có.
Quan trọng hơn là, ngoài những con búp bê thịnh hành lúc cô còn nhỏ, còn có rất nhiều búp bê mang phong cách cổ xưa mà bây giờ cô thích.
Và một số búp bê phiên bản giới hạn trong những bộ anime nổi tiếng, tất cả đều thực sự xuất hiện trước mặt cô vào lúc này.
Rực rỡ đủ loại, mọi thứ trước mắt đẹp như một giấc mơ vậy.
“Lục Kiến Thành, mau đánh em một cái cho em tỉnh lại đi.”
Mất một hồi lâu, Nam Khuê thốt ra lời.
Lục Kiến Thành thấp giọng cười một tiếng, đồng thời đứng sát gần cô: “Đồ ngốc, không cần nghi ngờ gì hết, mọi thứ trước mắt đều là thật, không phải là mơ.”
“Thật vậy sao?”
Nam Khuê vẫn không thể tin được.
Lục Kiến Thành đi vòng ra sau cô, đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng che mắt Nam Khuê lại.
“Mười, chín, tám …” Anh thầm đếm.
Khi đếm đến “một”, Lục Kiến Thành chợt buông tay xuống.
Lúc này đây, Nam Khuê thấy tất cả những con búp bê đó vẫn xuất hiện trước mặt mình.
“Wow, Lục Kiến Thành, không phải là giả, là sự thật, và tất cả đều là thật.”
“Thật thần kỳ, có nhiều búp bê quá.
Đều là những con búp bê em yêu thích đấy, sao anh làm được vậy?”
Nam Khuê hào hứng chạy vào.
Lần này, cô không còn phải gò bó nữa, cô ôm khư khư con búp bê mình yêu thích, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.
Lang thang trong thế giới búp bê, Nam Khuê giống như một chú thỏ nhỏ xinh xắn đang tung tăng chạy nhảy.
Cô ôm lấy búp bê, lúc thì chạy sang trái, lúc lại nhảy sang phải.
Trên mặt là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Trong lòng giống như ăn phải mật ngọt vậy.
Cô nhìn thấy một con búp bê phong cách cổ xưa mà cô yêu thích gần đây, hơn nữa nó còn là bản giới hạn, rất khó mua.
Nam Khuê lập tức ôm nó đi về phía Lục Kiến Thành: “Ôi, anh còn có thể mua được cả con búp bê này.”
“Lục Kiến Thành, sao anh mua được vậy, sao em không biết anh lợi hại thế này nhỉ?”
Niềm vui của Nam Khuê không thể nói thành lời.
Sự ngưỡng mộ của cô cũng không thể nói thành lời.
Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ như cô gái nhỏ, đặc biệt là đôi mắt sáng lấp lánh của cô, Lục Kiến Thành đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Dù khó khăn đến đâu cũng đều có ý nghĩa.
“Thích cái này sao?” Lục Kiến Thành đút một tay vào túi, khóe miệng cười tươi, hài lòng nói.
“Ừm ừm.” Nam Khuê gật đầu lia lịa: “Em thích, rất thích.
Dạo này em rất thích con búp bê này.
Sao anh biết em thích nó?”
“Bởi vì……”
Lục Kiến Thành nói nửa chừng, sau đó cố ý dừng lại: “Bí mật.”
Thấy anh thần bí như vậy, Nam Khuê lập tức lắc lắc cánh tay anh: “Nói đi mà, nói đi mà.
Sao anh lại nói nửa chừng như thế, anh không nói hết làm em tò mò muốn chết.”
“Thật sự muốn biết sao?”
“Đúng vậy, rất rất muốn biết.”
“Vậy hôn anh một cái đi.” Lục Kiến Thành chỉ chỉ vào mặt mình.
Nam Khuê đỏ mặt, có chút do dự.
Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô vẫn lấy hết can đảm.
Khẽ nhón chân, Nam Khuê nghiêng người về phía trước, qua loa hôn Lục Kiến Thành một cái.
Thế nhưng, khi nhìn thấy cô muốn rời đi, Lục Kiến Thành bỗng vòng tay qua eo cô, đôi môi gợi cảm lập tức tìm đến đôi môi anh đào của Nam Khuê.
Vài phút sau, Lục Kiến Thành mới buông Nam Khuê ra.
Môi Nam Khuê sưng sưng hồng hồng, khuôn mặt cũng đỏ hết lên.
“Anh là người xấu, dám lừa em.” Bàn tay nhỏ bé của Nam Khuê đấm đánh liên tục vào người Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cười ngọt ngào: “Được, tại anh.”
“Vậy bây giờ có thể nói cho em biết được rồi chứ!” Nam Khuê nói.
“Thực ra rất đơn giản, anh lướt Weibo của em, thấy em có like bài về loại búp bê này nên đoán rằng chắc em thích nó.”
Hóa ra là như vậy.
Thời gian này cô không vào Weibo nhiều, thỉnh thoảng mới vào xem một chút.
Không ngờ một chi tiết nhỏ vậy mà anh cũng phát hiện ra.
Nam Khuê nghe thấy vậy, trong lòng bỗng rất cảm động.
Nếu không thì sao lại có câu, trên đời có một kiểu đàn ông khi nghiêm túc lên sẽ khiến người ta nghiện đến mức không dứt bỏ được chứ?
Lục Kiến Thành có lẽ là kiểu người này.
“Vậy, bà Lục, em có hài lòng với món quà hôm nay anh tặng không?”
Nghe anh nói, đặc biệt là nghe cách anh xưng hô, tim Nam Khuê bỗng lệch một nhịp.
Kết hôn lâu như thế, những người hầu trong nhà đều gọi cô là Lục thiếu phu nhân.
Lâm Tiêu cũng rất hay gọi cô là Lục thiếu phu nhân.
Nhưng từ trước đến giờ anh dường như chưa từng thừa nhận danh phận của cô.
Bây giờ lại đột nhiên gọi cô là “bà Lục”, là muốn thừa nhận thân phận của cô sao?
“Có phải anh gọi nhầm rồi không?” Nam Khuê nhìn về phía anh.
Lục Kiến Thành nghiêm túc nhìn cô, trả lời: “Không nhầm, anh đang gọi em đấy, bà Lục.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...