Trong bộ vest và đôi giày da, anh ta có vẻ không già lắm, anh ta đã ngoài ba mươi.
Mang khí chất của nhóm người phong lưu, không quá đẹp trai nhưng lại ra dáng một người đàn ông có sự nghiệp thành công.
Nhìn thấy Tô Mạt và Tề Tuệ Lâm quay đầu nhìn mình, người đàn ông lịch sự mỉm cười gật đầu, không thô lỗ, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy rất hòa nhã.
Người phục vụ đặt rượu đỏ xuống và rời đi.
Tề Tuệ Lâm khẽ cong môi, cười không rõ, chậm rãi nói ra hai chữ, giọng nói trầm thấp đến mức khó có thể nghe thấy.
"Đồ ngu xuẩn."
Tề Tuệ Lâm có một bản năng đối với những kẻ cặn bã, kinh hoàng hơn giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Ý nghĩa của việc tặng rượu cho hai người là gì?
Tô Mạt cười khúc khích và liếc nhìn ly rượu vang đỏ mà người phục vụ đặt trên bàn.
Hai trăm nghìn một chai, nhưng vẫn sẵn lòng tặng.
"Tiểu Lâm", Tô Mạt nhướng mắt nhìn Tề Tuệ Lâm đang cúi đầu im lặng, giọng nói vô thức dịu dàng, "Chúng ta đi thôi."
"Chờ tớ ăn xong, đừng nói cái gì mà đi đón Trình Trình cùng Phồn Phồn, còn chưa tới giờ đâu." Tô Mạt chưa kịp nói thì Tề Tuệ Lâm đã chớp mắt, sau đó nói: "Đừng lo lắng, bọn nhóc vẫn không thể ảnh hưởng đến sự thèm ăn của tớ."
Tô Mạt đang định nói gì đó, ánh đèn trước mặt đột nhiên mờ đi.
Vừa ngước mắt lên, người đàn ông cũng vừa đi tới, cười hiền hậu, "Hai vị tiểu thư, không biết có tiện xếp chung một bàn không?
Rõ ràng hiện tại không phải là giờ ăn, nhà hàng còn rất trống, bên tay trái vài người ngồi còn trống, người đàn ông này mới từ chỗ ngồi...!mục đích hiển nhiên là...
Tô Mạt khẽ nhíu mày, trong con ngươi tràn ngập tia sáng lạnh lẽo, cô ngước mắt lên đối diện với nụ cười thân thiện của người đàn ông.
Khi đến gần, cô vẫn có thể nhìn thấy sự thèm muốn sắc đẹp và ...!xấu xí và bẩn thỉu sâu trong đôi mắt của hắn.
"Phiền toái".
Tô Mạt cong môi, nụ cười lạnh không chạm tới đáy mắt nhưng vẫn nói với giọng điệu rất khách sáo, ánh mắt chuyển động ra hiệu cho anh ta, "Anh hãy cất đồ của mình đi, cảm ơn."
Đương nhiên là đề cập đến rượu vang đỏ mà không ai chạm vào trên bàn.
Người đàn ông hơi giật mình, như thể anh ta đang bị từ chối, sự khó chịu lóe lên giữa hai lông mày, nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại, trông anh ta vẫn như một quý ông lịch sự.
"Hai vị tiểu thư, tôi..."
"Không hiểu?" Tề Tuệ Lâm đặt đũa xuống.
Đôi đũa bạc rơi xuống đĩa sứ và phát ra tiếng va chạm giòn giã.
Tề Tuệ Lâm nóng nảy đuổi người, "Còn không mau đi, không hiểu sao?"
Tuy lúc này ít khách nhưng vẫn lác đác vài người.
Hơn nữa, cả Tô Mạt và Tề Tuệ Lâm đều có ngoại hình nổi bật, điều này đương nhiên thu hút sự chú ý của một vài người.
Tuy nhiên, giọng nói của Tề Tuệ Lâm rất nhỏ, và chỗ ngồi trong nhà hàng quá rộng nên không ai có thể nghe thấy ba người đang nói chuyện gì.
Bị cự tuyệt, người đàn ông ủ rũ, chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, hiện tại rời đi hay là tiếp tục ở lại đều rất mất mặt.
Vào lúc bế tắc, một giọng nói cách đó không xa đã phá vỡ thế bế tắc.
"Tô Mạt."
Cảnh Dương vừa bước vào nhà hàng, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt Tô Mạt.
Vội vàng gửi một tin nhắn cho Lục Thần, Cảnh Dương sải bước về phía trước, đôi mắt nâu hằn lên sự tức giận, giọng điệu có chút không tốt.
Người phụ nữ này đã trốn tránh Lục Thần mấy ngày nay, nhưng Lục Thần sợ rằng sẽ làm phiền cô, sợ rằng giám sát cô quá chặt chẽ.
Hóa ra người phụ nữ này vẫn ổn, lại đến ăn cơm với đàn ông khác? Để cho Lục Thần biết rằng cậu ta không điên mới lạ?
Càng nghĩ về điều đó, Cảnh Dương càng tức giận, biểu hiện trên khuôn mặt trở nên méo mó.
Khi bước đến trước mặt ba người họ, khuôn mặt Cảnh Dương đã tối sầm, nghiền răng nói: "Cô không nhìn thấy
Lục Thần so với hắn đẹp hơn rất nhiều sao?" Cảnh Dương chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói: "Hắn ta sao có thể so sánh với Thần Thần nhà tôi?"
Tô Mạt mím môi, sáng tối trong mắt hỗn độn, không biết đang suy nghĩ gì nhưng cũng không nói ra lời.
Ngược lại,
Tề Tuệ Lâm lo lắng mà đứng trước mặt Tô Mạt, trừng mắt nhìn Cảnh Dương, "Chúng tôi không biết anh ta, đừng nói nhảm."
Người đàn ông không nhận thức được tình hình đã tức giận.
Nhìn thấy thái độ không tốt của Cảnh Dương, anh ta lập tức khó chịu, "Anh là ai?"
"Ông đây là chú của ngươi." Cảnh Dương trừng mắt nhìn anh ta.
Liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt, liền cảm thấy Cảnh Dương không dễ chọc, liền rời đi.
Trước khi đi, anh ta còn để lại một câu "Vô lý", chắc chỉ để thỏa mãn lòng tự trọng đến nực cười của mình.
Khi đám người không liên quan lui hết, Cảnh Dương đang định chất vấn Tô Mạt, nhưng lại bị Tề Tuệ Lâm lại nói trước, "Chú của hắn sao, anh định làm gì?"
Giọng hơi lên cao, không hài lòng.
"Tôi ..." Cảnh Dương bị danh xưng "Chú của hắn" làm cho bối rối, sắc mặt trắng bệch đỏ lên.
Tô Mạt kéo cánh tay Tề Tuệ Lâm, nhỏ giọng giải thích, "Đây là Cảnh Dương, là...!bạn học của tớ."
"Bạn cùng lớp của cậu?" Tề Tuệ Lâm nhướng mày, đột nhiên nhớ tới cái gì, trợn to hai mắt, "Người anh ta vừa nói là...!Lục Thần đó sao?"
Tô Mạt đáp: "Ừm."
Cái tên Lục Thần chỉ được nhắc đến với Tề Tuệ Lâm một lần khi họ gặp lại lần đầu.
Sau đó, được thay thế bằng
"anh ấy".
Sau đó, Tô Mạt dần dần không còn nhắc đến chuyện đó nữa.
Đó là lý do tại sao Cảnh Dương đã đề cập đến nó hai lần, nhưng Tề Tuệ Lâm không đáp lại.
Cho đến khi Tô Mạt giải thích rằng đó là một người bạn cùng lớp.
Tế Tuệ Lâm không có ấn tượng tốt về Cảnh Dương vì thái độ của anh ta.
Biết rằng anh ta là bạn của Lục Thần, ấn tượng còn tệ hơn.
Nói chung là ghét ai ghét cả đường đi lối về
Cảnh Dương nhướng mày, vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Mạt, hỏi Tề Tuệ Lâm, "Cô ấy có nhắc tới Lục Thần cho cô à?"
Anh ta nghĩ rằng Tô Mạt sẽ không nói về cô và Lục Thần với người khác.
Hay phải nói rằng anh ta nghĩ người phụ nữ tàn nhẫn này sẽ quên Lục Thần sau khi cô rời đi.
"Liên quan gì đến anh?" Biết được thân phận của Cảnh Dương, Tề Tuệ Lâm không muốn nói gì với anh ta, vì vậy cô kéo Tô Mạt, chuẩn bị rời đi.
Cảnh Dương rốt cục tình cờ gặp được Tô Mạt, thấy hai người chuẩn bị rời đi, liền nhanh chóng bước lên chặn trước mặt bọn họ, "Chờ đã, tôi có vài câu muốn hỏi cô".
Trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng.
"Chúng tôi còn có chuyện phải làm", Tô Mạt ánh mắt đảo qua, nhìn sang một bên, nói: "Nếu có vấn đề gì, lần sau nói chuyện."
"Không!" Cảnh Dương không lui, "Tôi có việc gấp."
Tô Mạt đã trốn tránh Lục Thần, ai biết anh ta để cô đi lần này, lần sao gặp lại sẽ là bao lâu?
Bên cạnh đó...
Cảnh Dương ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt kiên quyết.
Tề Tuệ Lâm nhìn trái nhìn phải, đảo mắt nhìn quanh và nâng cằm lên, "Được rồi, nhưng chúng tôi chỉ có nửa tiếng."
Cảnh Dương liếc nhìn cô, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, "Đủ rồi."
"Tiểu Lâm..." Tô Mạt muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhìn thấy Tề Tuệ Lâm mỉm cười, cô thở dài rồi cùng Tuệ Lâm ngồi lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...