Đã lâu không gặp.
Nó giống như những lời vui mừng giữa những người bạn cũ đã tái hợp sau một thời gian dài.
Đúng như dự đoán, Lục Thần vẫn còn đau nhói trong tim.
Không chỉ vì câu nói đó, mà hơn thế nữa là vì niềm vui khi lấy lại được hy vọng.
Rất hạnh phúc nhưng trái tim lại đau nhói.
Anh đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được cô trở lại.
Gặp lại Tô Mạt, Lục Thần chỉ muốn làm một việc.
Ôm chặt cô trong vòng tay anh.
Nhưng anh không thể.
Anh sợ, sợ người trước mặt lại biển mất.
Nếu Tô Mạt biến mất một lần nữa, Lục Thần không biết mình có thể làm gì khác để đưa cô trở lại.
Buộc phải kìm nén cảm xúc dâng trào, nỗi ám ảnh và nỗi nhớ trong mắt anh không bao giờ có thể che giấu được.
"Mạt Mạt", anh cười, và cũng có vẻ như muốn khóc, rõ ràng không có nước mắt, nhưng lại có vẻ buồn gần như nghẹt thở, "Anh đã chờ em rất lâu rồi."
Tô Mạt xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Khi cô đến gần, cô phát hiện ra rằng thanh niên nổi bật một thời gầy và xanh xao hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, không có thắc mắc, không có giận dữ, như thể cô không đột ngột biến mất.
Thậm chí anh còn không hỏi lý do vì sao lại chia tay, điều này hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.
Hô hấp có chút không thông, như thể một bên thế giới dần dần bị bống tối che mất, tim đập dồn dập, lưu luyến không thôi.
Nhất thời, cô không nói nên lời.
Tô Mạt có chút mất tự nhiên, Lục Thần nhàn nhạt nhìn cô cách nhau một thước, có vẻ rất thích thú.
Lục Thần không hỏi thêm, chỉ yên lặng nhìn cô, vốn đã là hy vọng xa vời khi có thể gặp lại.
"Khụ...!khụ", Tô Mạt khẽ ho khan một tiếng, không thể tiếp nhận bầu không khí lúc này liền chuyển chủ đề, "Thật ra lần này trở về, em muốn đến ...!công ty của anh phỏng vấn nhà thiết kế."
Công ty của Lục Thần.
Không phải của nhà họ Lục.
Nói cách khác, nó từng thuộc về gia đình họ Lục, nhưng bây giờ nó chỉ là của Lục Thần.
Công ty con ban đầu bây giờ đã đổi tên, Tô Mạt không nói nên lời.
Công ty Mộ Hi.(*)
(*) Hi nằm trong chữ Tô Mạt theo tiếng Hán: Mộ Hi nghĩa là ngưỡng mộ hoặc nhớ thương Tô Mạt.
Tô Mạt không muốn hổ thẹn nhưng có vẻ...!hơi khó tin.
Cô không thể nói được cảm giác như thế nào, ngoài cảm giác tội lỗi, còn có một chút ngất ngây khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Sự tham lam và mong muốn của cô không bao giờ kết thúc.
"Anh..." Lồng ngực của Lục Thần kịch liệt phập phòng, giống như đang đè nén sự vui mừng mãnh liệt, giọng nói của anh có chút run rẩy, "Được rồi."
Tô Mạt cần phỏng vấn ở đâu? Không cần hỏi điều đó là đúng hay sai, Lục Thần tin tưởng Tô Mạt vô điều kiện.
Ngay từ đầu, đã là như vậy.
Cảm xúc của Lục Thần quá mạnh, Tô Mạt không thể giả vờ rằng mình không cảm nhận được.
Cô vô thức lùi lại một bước nhỏ, dường như muốn trốn tránh.
"Mười giờ ngày mai em sẽ kết thúc, bây giờ em phải quay về ngay."
Ngay khi Tô Mạt rút lui, Lục Thần duỗi tay ra gần như vô thức nắm chặt cổ tay Tô Mạt, "Mạt Mạt, em...".
Da thịt chạm vào nhau, một bên nóng một bên lạnh, cả hai đều bị cứng người lại.
Khi Tô Mạt vẫn còn ngẩn người,
Lục Thần đã buông tay, "Quay về đi".
Lục Thần không đành lòng để Tô Mạt đứng ở dưới nhà mặc dù anh có ngàn lời muốn nói, đành phải từ bỏ.
Bàn tay cô lạnh lẽo, khiến anh không nỡ lòng.
Anh không muốn xa cô, nhưng anh lấy tư cách gì để đến nhà Tô Mạt đây?
Anh sợ làm cô tức giận.
Tô Mạt sửng sốt.
Để cô quay về thật sao? Chẳng lẽ là cô nhìn nhầm rồi?
Lục Thần lặp lại một lần nữa, "Quay về đi, nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Nửa câu sau, Tô Mạt hoàn toàn không quan tâm, chỉ chú ý tới ba chữ đầu tiên.
Tô Mạt rũ mắt xuống, trầm giọng đáp: "Được."
Sau đó, quay đầu và rời đi.
Nhưng cô không biết rằng Lục Thần đứng đó, nhìn bóng lưng cô rất lâu, ngay cả khi cô đã biến mất, anh cũng không rời đi.
Như cuộc chia tay cách đây sáu năm đầy hoài niệm.
Cũng có một số khác biệt, lần này, có thêm niềm vui và sự ...
điên cuồng mà anh đã mất đi nhưng tìm lại được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...