Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

"Hôm nay mang thằng bé đi trường học nhìn thử, định thứ hai sẽ đi ghi danh."

"Thằng bé có thể chấp nhận sống chung với người khác sao?"

"Có thể là vậy, cũng phải thử nhường Tiểu Bảo một chút. Nếu nó không tiếp thu nổi, lại thay đổi cách khác. Con cảm giác năng lực tiếp nhận của Tiểu Bảo so với trong tưởng tượng của con tốt hơn rất nhiều. Thằng bé có thể tiếp nhận con, cũng có thể tiếp nhận cả mẹ và bố, đây là điều mà mấy đứa trẻ bị chứng tự kỷ bình thường ít có thể làm được."

" Cũng đúng. Cháu ngoại trai hỏi bệnh rồi, thì con với con rể cũng có thể trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường rồi. Nếu không trọng tâm mấy đứa cũng sẽ đặt hết lên người Tiểu Bảo, lâu ngày, tình cảm của hai đứa cũng sẽ chệch đi mà thôi. Còn có chính là cả hai đứa cũng không muốn có thêm đứa con nữa, nếu bệnh Tiểu Bảo không khỏi, thông gia bên kia cũng không quá đồng ý hai đứa lại có thêm một đứa nữa đâu."

Tần Dĩ Duyệt nhất thời có chút lúng túng, "Mẹ, mẹ lo xa quá rồi."

"Thấy con ngốc như vậy, liền không nhịn được gấp thay con. Người đàn ông nào không muốn đứa con của mình chứ? Coi như bác sĩ con không muốn, thông gia người ta bên kia cũng suy nghĩ muốn ôm thêm mấy đứa cháu trai."

"Vậy mẹ với bố thì sao, không phải hai người cũng chỉ có một đứa con thôi sao?"

"Không phải là do bị cậu con dọa sợ chắc? Chỉ sợ sinh nhiều thêm một đứa bé. Sau này chúng ta lớn tuổi, con cùng nó mỗi ngày gây gổ, tranh nhau chút tài sản kia, mỗi lần nghĩ như vậy mẹ liền nhức đầu, vậy nên dứt khoát không cần. Nhìn một mình con trưởng thành tốt biết bao. Sau này mẹ cùng bố con không có ở đây. Tất cả tiền đều là của con thôi."

"Lạc phu nhân, có thể nghĩ về điểm tốt hay không?"

"Con nhìn một chút cậu con với mẹ, Nhã Nhĩ cùng em trai cô ta. Lần trước mẹ về nhà ăn tết. Liền nghe em trai cô ta nói nhà bọn họ kia phòng chính là của nó, cùng Nhã Nhĩ nửa xu tiền quan hệ cũng không có."

Tần Dĩ Duyệt không kiềm được nghĩ đến Dương Nhã Vi và Dương Nhược Cường, nhận ra đúng là như vậy.

Không phải là một cái phòng thôi sao?

Chỉ cần cố gắng làm việc, tiền mua phòng sớm muộn cũng sẽ góp đủ.


Làm sao lại dùng ánh mắt thiển cận tình nguyện tổn thương có đến người thân chứ, cũng không tình nguyện đi phấn đấu, tranh thủ tạo ra cuộc sống tốt hơn?

**

Tần Dĩ Duyệt làm cho mẹ một bữa cơm, sau đó thấy bà bớt buồn hơn rồi, mới lái xe trở về biệt thự.

Trong sân, chỉ có Tiểu Bảo cùng Xa Luân ở trong sân chơi đùa.

Không có bóng dáng Hạ Kiều Yến.

" Bảo bối, baba đâu rồi?"

"Ở phòng sách ạ." Tiểu Bảo không chút suy nghĩ trả lời.

Tần Dĩ Duyệt sờ mặt mềm của nhóc, rồi đi đến phòng sách tìm Hạ Kiều Yến.

Tần Dĩ Duyệt đi tới cửa phòng sách, nhẹ nhàng gõ hai cái.

"Vào đi."

Tần Dĩ Duyệt đẩy cửa đi vào, hỏi: "Thổ hào, em không quấy rầy anh làm việc chứ?"

"Ở nhà xảy ra chuyện gì?"


"Cũng không có chuyện gì, chính là muốn cùng anh nói xin lỗi thôi."

"Nói xin lỗi?" Hạ Kiều Yến thả phần văn kiện trên tay xuống, nghi hoặc nhìn về phía Tần Dĩ Duyệt.

"Chuyện của Nhã Nhĩ em đã nghe mẹ em nói, tạo thành phiền toái cho anh, nên đến nói với anh một tiếng."

"Cô ta là người trưởng thành, chuyện cô ta làm không cần em phải nói xin lỗi với anh, hơn nữa cô ta hẳn đã gánh chịu hậu quả mà cô ta phải nhận rồi. Nhìn lại cách làm của anh thật ra sẽ để cho em có chút khó chịu."

"Mẹ con cô ta cũng trực tiếp chạy đến nhà em đe dọa. Mẹ lấy một chọi hai, thắng lợi."

Hạ Kiều Yến im lặng nhìn cô, "Mẹ vợ bên đó có chuyện gì? Có muốn anh ra mặt xử lý hay không?"

"Không cần, đã giải quyết xong rồi. Cái này là sớm muộn phải nói rõ ràng, nếu không sẽ có những thứ thân thích khác giống như Nhã Nhĩ vậy, ý muốn vào Hạ Thị công tác."

"Thật ra thì tập đoàn Hạ thị cũng không bài xích thân thích gia nhập, chỉ là ý nghĩ trong tưởng tượng của bọn họ không giống nhau. Tập đoàn Hạ thị cũng cùng trong thân thích trong gia tộc hợp tác, chẳng qua là giống như công nhân viên bình thường ở trong công ty làm việc mà thôi. Một là quản lý không tốt, hai là dễ dàng sinh ra hiềm khích. Không làm việc với nhau là vì giảm bớt mâu thuẫn, tình cảm thân thích cũng sẽ lâu dài hơn."

"Em hiểu. Đúng rồi, Vân Sách thế nào? Hai người lần trước nói chuyện có kết quả rồi sao?"

"Con bé quá cứng đầu, đã quyết định rồi, ai cũng không thay đổi được."

Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, không biết nên nói cái gì.


Những chuyện này cô cũng không cho ý kiến riêng được.

Lúc này có mấy tiếng gõ nhẹ phát ra từ cửa phòng, một người mặc âu phục đen cầm một phần văn kiện đi vào.

Tần Dĩ Duyệt hướng tên quần áo đen kia gật đầu một cái, xoay người khép cửa phòng đi ra ngoài.

Hạ Kiều Yến nhận lấy văn kiện, nhanh chóng liếc mấy cái, đưa ánh mắt dừng lại ở tên Mạc Mộ Trầm đặt đầu tiên.

"Cậu xác định là Mạc Mộ Trầm?"

"Đã xác định rất nhiều lần, bạn bè mà Tam tiểu thư kết giao rất đơn giản, đàn ông cô ấy chú ý cũng chỉ có mình Mạc Mộ Trầm thôi."

"Dựa theo thời gian mang thai suy đoán của cô ấy, khoảng thời gian đó Mạc Mộ Trầm vừa vặn bị thương nằm viện."

"Lúc mang thai chỉ có thể đoán đại khái, có trước hoặc sau đó một hai ngày là rất bình thường."

Hạ Kiều Yến ánh mắt đen như thạch thoáng lóe tia sắc bén.

Tần Dĩ Duyệt mới vừa trở về phòng, liền nghe được tiếng xe rời đi.

Cô đi tới bên cửa sổ, chỉ có thể nhìn được đuôi xe Maserati.

**

Hạ Kiều Yến ngồi vào đối diện Mạc Mộ Trầm, lạnh lùng nói: "Biết hôm nay tôi tới đây có mục đích gì rồi chứ?"

Mạc Mộ Trầm rũ thấp mi mắt, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ lấy Vân Sách."


"Rất tốt."

"Hạ Kiều Yến, tôi không hiểu làm sao anh chịu đem đứa em gái duy nhất của anh, gả cho một người đàn ông không yêu cô ấy, tất cả cũng chỉ vì cô ấy mang thai sao?"

Hạ Kiều Yến nhìn khuôn mặt Mạc Mộ Trầm cơ hồ không có lưu lại bất kỳ vết thương nào, "Ít nhất tôi có thể xác định cậu không biết dùng đàn bà khác làm tổn thương con bé."

"Ai nói trước được. Có lẽ nếu một ngày kia tôi nghĩ thông rồi, không muốn vì Ninh Duy thủ thân như ngọc nữa, dẫu sao, cô ấy cũng đã chết. Vì một người chết thủ thân như ngọc có ý nghĩa gì chứ? Cô ấy cũng không thấy được. Tận hưởng lạc thú trước mắt không phải là tốt hơn sao? Giống như anh vậy, đem cô ấy quên đi, tìm một người phụ nữ kết hôn. Mà người phụ nữ đó tên là Tần Dĩ Duyệt, đúng không?"

Hạ Kiều Yến trầm mặc nhìn Mạc Mộ Trầm, không lên tiếng.

Mạc Mộ Trầm khóe miệng nở nụ cười vừa có chút giận giữ cũng vừa có chút thanh cao, "Là do anh thích cô ta? Hay là do nốt ruồi trên tay cô ta đây?"

Hạ Kiều Yến trên mặt không có bất kỳ biến hóa gì, "Cho cậu nửa tháng, chuẩn bị công việc hôn lễ, sau đó mời người đến cửa cầu hôn."

"Nếu tôi không làm?" Mạc Mộ Trầm mặt đầy khiêu khích nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông này vô luận lúc nào cũng giống như một cái đầm nước yên tĩnh, khiến người khác không thấy được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hạ Kiều Yến bình tĩnh trở nhìn Mạc Mộ Trầm, "Trong tay tôi có một đống đồ có thể để cho cậu không sống nổi ở cái vòng này đấy."

"Hạ Kiều Yến, anh chắc là đã quên, tôi hận nhất chính là bị người khác uy hiếp, nhất là khi người đó là anh!"

"Cậu còn chưa đi đến trình độ có thể để cho tôi uy hiếp cậu, đừng bị những người ái mộ ngu ngốc của cậu thổi phồng đến ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được. Muốn hủy diệt những minh tinh như cậu, đối với tôi mà nói là dễ như trở bàn tay."

Mạc Mộ Trầm lười biếng đáp một tiếng, "Anh nói cũng đúng. Nhưng là, nếu tôi cùng em gái anh kết hôn rồi. Thì vị trí của chúng ta, sẽ không còn khác xa nhau nữa."

"Tôi sẽ chờ." Hạ Kiều Yến ném xuống những lời này, sau đó nghênh ngang mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui