"Thật ra chuyện này em vẫn còn có chút nghi hoặc."
"Có quan hệ đến phương diện nào hay sao?"
"Anh không thấy kỳ quái sao? Vì sao em bị bắt cóc trong thời gian dài như vậy, lại không chịu tổn thương gì? Nếu như dùng hận ý của Diệp Thanh đối với em, cô ta cho dù không muốn giết chết em. Cô ta cũng sẽ tìm cách cho em ăn chút đau khổ. Nhưng trên thực tế, trừ bỏ bị tặng mấy cái tát bên ngoài ra, cũng không có bị những ngược đãi nào khác."
"Em hoài nghi còn có người khác tham gia?"
"Đúng. Em cảm thấy được chuyện này không chỉ là một mình Diệp Thanh làm. Rất có thể là Diệp Thanh bị người bức hiếp hoặc có người dụ dỗ khiến cô ta làm như vậy. Trước lúc em cùng Diệp Thanh nói chuyện, phát hiện tâm tình của cô ta rất dễ không ổn định. Trước đó nhìn thấy em, tâm tình của cô ta rất kích động; sau đó nói một ít lời trấn an với rồi. Cô ta lại bình tĩnh trở lại. Em nghi ngờ có phải xảy ra vấn đề gì rồi, có phải là do Chu Tử Dương cùng cô ta chia tay, nên bị chứng uất ức lo sợ không đây?"
"Mặt này anh sẽ để cho đồn cảnh sát chú ý quan sát."
Tần Dĩ Duyệt nhẹ gật đầu."Một cô gái tốt tại sao lại đem mình bức thành như vậy chứ."
"En muốn anh tha cho cô ta?"
"Em cũng không phải thánh mẫu. Cô ta khiến cho tính mạng của em bị uy hiếp, chúng ta còn chưa rảnh lưu loát biện hộ cho cô ta. Nếu người nhà cô ta làm ra cái chứng minh cô ta bị bệnh tâm thần, sau đó cô ta giết chết em. Em liền chết vô ích rồi. Em đơn giản là cảm khái một chút thôi."
"Em đem anh làm thành đồ trang trí chắc?"
"Cũng thế. Em quên mất là em gả cho người đàn ông thế mà có quyền có thế nhất Tần thành đó. Thổ hào, trong phút chốc em cảm thấy may mắn vì đã gặp được anh đó. Diệp Thanh nếu không phải cố kỵ anh, em đã sớm mất mạng rồi."
Hạ Kiều Yến sờ lên khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy của cô, "Ngủ đi. Bây giờ đang ở nhà. Không có người có thể gây tổn thương cho em đâu."
Tần Dĩ Duyệt có mệt nhoài mà ngáp một cái. Sau đó động tác có vài phần trẻ con mà rút vào trong chăn bông.
Hạ Kiều Yến bưng những bàn ăn kia xuống lầu, sắp xếp gọi điện thoại với phân cục cục trưởng.
**
Tần Dĩ Duyệt ngủ một giấc thẳng tới mười giờ sáng. Lúc thức dậy cảm giác thoải mái không ít.
Ngoại trừ mặt có chút sưng vù ở bên ngoài ra, tinh thần ngược lại không tệ.
Tiểu Bảo cùng Xa Luân vừa thấy cô xuống lầu, liền nhào tới.
Tiểu Bảo đem ipad ngả vào trước mặt Tần Dĩ Duyệt, "Mẹ lại trực ca đêm nữa ạ?"
Có thể đoán được Hạ Kiều Yến sợ Tiểu Bảo lo lắng, nói cô đi trực ca đêm rồi.
Tần Dĩ Duyệt sờ lên khuôn mặt nhỏ núc ních thịt của nhóc. "Đúng vậy, vừa vặn sắp xếp đến phiên trực của mẹ. Bảo bối, con nhớ mẹ không? Mẹ đã rất nhớ con đó."
Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, gật gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt cười, rồi ở trên mặt nhóc hôn vài cái, mới lưu luyến không rời mà buông nhóc ra, "Baba đâu rồi? Baba đi làm sao?"
Tiểu Bảo tiếp tục gật đầu.
"Vậy thì tốt, chúng ta mang Xa Luân trở về nhà bà ngoại đi ăn nhờ ở đậu đi."
Tiểu Bảo lo lắng mà nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, viết: "Sắc mặt của mẹ rất khó coi, baba nói mẹ phải nghỉ ngơi nhiều."
"Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy con, tinh thần của mẹ lập tức tốt rồi."
Tần Dĩ Duyệt buông Tiểu Bảo ra, đơn giản ăn chút gì đó, rồi liền lên lầu thay quần áo.
Lúc cô nhanh lái xe về đến nhà, nhận được điện thoại của Hạ Vân Sách.
Tần Dĩ Duyệt đem xe ngừng đến ven đường, tiếp nhận cuộc gọi, "Bà cô, ngài có cái gì phân phó?"
"Chị dâu, chị có khỏe không?"
"Chị không sao rồi, hiện tại chị mang theo Tiểu Bảo cùng Xa Luân về nhà mẹ. Em có muốn qua đây nếm thử tay nghề của mẹ chị không nào? Tay nghề của mẹ chị rất rất tốt đó."
"Chị nói như vậy em không thể khách khí, mau nói địa chỉ nhà chị đi nào."
Tần Dĩ Duyệt nói địa chỉ thật kỹ.
Hạ Vân Sách hình như là đang tra bản đồ, một lát sau mới lên tiếng: "Em cách nhà của chị không xa, đoán chừng 10 phút đi xe."
"Chị bên này cũng không sai biệt lắm, chúng ta ở cửa chính tiểu khu gặp nhau, sau đó em theo chị đi vào."
"Được thôi."
**
Lạc Minh Mị không nghĩ tới Tần Dĩ Duyệt mang theo Hạ Vân Sách cùng đến, thập phần kinh hỉ.
Hạ Vân Sách đem hộp quà tặng cho Lạc Minh Mị, "Bác gái, thật có lỗi, hiện tại mới gặp bác. Chị dâu thường xuyên nói với con về trù nghệ của bác đó, bảo rằng làm rất tốt, nhất là làm bánh ngọt, so với tiệm bánh ngọt ăn ngon nhiều hơn. Cho nên, con có da mặt dày không mời mà tới rồi."
"Đứa nhỏ này, đều là người một nhà, đừng có khách khí như vậy. Ba người các con đều đến trên ghế sô pha ngồi đi, rất nhanh có thể ăn rồi."
"Có cần con giúp gì không ạ?"
"Không cần không cần, chị dâu con về nhà cũng không làm việc nhà. Các con an tâm làm đại gia, xem tivi đi."
Tần Dĩ Duyệt cũng nói: "Lần đầu tiên em đến thăm thì có đãi ngộ của một vị khách, lần sau sẽ giống baba Tiểu Bảo đi vào phòng bếp rồi."
"Anh hai có được đãi ngộ tốt như vậy không chị?"
"À, anh ấy còn không quen đã bị đuổi đi đến phòng bếp rồi."
Hạ Vân Sách bật cười, "Em đây được quý trọng đem làm khách nhân đãi ngộ."
Tiểu Bảo cùng Xa Luân từ trước đến nay phi thường thuần thục, ở phòng khách ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Tần Dĩ Duyệt tức thì mang đi xem nhà một chút Hạ Vân Sách, sau đó đi phòng bếp giúp chút việc, trên thực tế là cho phu nhân Lạc Minh Mị cơ hội quan tâm cô.
Quả nhiên, cô vừa tiến vào phòng bếp, Lạc Minh Mị đã hỏi: "Con không sao chứ?"
"Con không sao, để cho bố mẹ lo lắng, thực xin lỗi."
"Lúc biết rõ con bị mất tích, mẹ thiếu chút nữa là bị hù chết. Người phụ nữ kia làm sao lại không có mắt như vậy, rõ ràng dám bắt cóc con."
"Cụ thể con cũng không rõ lắm, cảnh sát đã tham gia đã điều tra. Mẹ cũng đừng có đoán mò, con sẽ cẩn thận hơn mà, cam đoan không có lần sau đâu."
Lạc Minh Mị thấy trên tay cô còn bao lấy băng gạc, "Thật không rõ trong đầu người phụ nữ kia chứa cái gì, đúng là muốn chết!"
Tần Dĩ Duyệt ôm bả vai Lạc Minh Mị, nhẹ nhàng lay động mà bắt đầu..., "Con gái của mẹ là ai chứ, đấu qua được người bệnh, mắng qua được người nhà người bệnh, đánh hội đồng. Con không gây tai họa cho người khác đã là không tệ rồi, người khác rất khó ở chỗ của con mà chiếm được tiện nghi đấy."
"Bớt lảm nhảm đi."
"Con nói sự thật mà. Con chính là ưu tú như vậy, muốn khiêm tốn cũng không được."
Lạc Minh Mị chịu không được mà đem Tần Dĩ Duyệt đuổi đi ra ngoài.
Tần Dĩ Duyệt liền nhàn rỗi dẫn Hạ Vân Sách lên lầu, "Nhà của chị có phòng trống, em nếu không có việc gì đêm nay cùng chị và Tiểu Bảo ở nơi này, anh hai em buổi tối cũng sẽ tới."
Hạ Vân Sách nhìn trên lầu mấy cái căn phòng, tuy thiết bị lắp đặt đều đơn giản, nhưng lại rất ấm áp, "Chị dâu, chị thật hạnh phúc."
"À? Với gia đình em chênh lệch nhiều hơn."
"Mẹ của em không có ôn hòa giống như bác gái đâu."
"Đây là muốn chị nói xấu mẹ chồng sao?"
Hạ Vân Sách thổi phù một tiếng bật cười, "Chị dâu, chị thật biết điều. Em buổi tối thật muốn mặt dày mày dạn ở nơi này nữa nha."
"Ở đi, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu."
**
Tần Dĩ Duyệt ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau liền lái xe đi làm.
Tiểu An cho rằng cô tái phát cảm mạo, quan tâm vài câu rồi bận bịu làm việc.
Tần Dĩ Duyệt mang theo bữa sáng đi đến văn phòng bác sĩ trưởng.
Bác sĩ trưởng từ trên xuống dưới đánh giá Tần Dĩ Duyệt, thấy cô không có bị thương, mới đem tâm bỏ vào trong bụng.
Tần Dĩ Duyệt đem bánh ngọt cùng sữa chua mẹ cô làm đặt tới trên bàn công tác của ông ấy, "Thầy, thật xin lỗi, làm thầy lo lắng rồi."
"Tôi làm sao lại có đứa đồ đệ suốt ngày như con thiêu thân đây chứ?" Bác sĩ trưởng vẻ mặt đau khổ đại thù hận trời hận đất nhìn Tần Dĩ Duyệt.
"Mị lực quá lớn, con cũng không có biện pháp." Tần Dĩ Duyệt cười ha ha nói, sau đó nghiêm mặt: "Cảm ơn thầy kịp thời phát hiện, bằng không thì hiện tại con thành phu nhân áp trại rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...