Hôm qua do thời tiết không tốt, khí chất của Tống Vỹ Nghiêm cũng lên, xuống thất thường. Việc của công ty từ lâu Tống lão gia đã cho vào lãng quên, tất cả đều vì sự nghiệp mỹ phẩm cho phụ nữ, hắn luôn bận rộn ngay cả ăn, uống cũng không bình thường.
Hôm qua, tổng giám đốc không đến công ty, nay lại vui tươi, thanh xuân ngời ngời chạy đến công ty, ai chào cũng gật đầu, còn nếu là trước kia chắc là lơ đi.
- Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch của tổ thị trường cần duyệt gấp. - Triệu Mẫn thấy hắn, tâm trạng có chút vui vẻ. Tay ôm theo những giấy tờ quan trọng, chạy về phía hắn cung kính.
- Để lên bàn tôi. À mà này, cô nói với nhóm dịch truyện “ ngày mốt sẽ mở cuộc phỏng vấn chọn dịch giả mới “ - hắn nói xong thì vẫn là sải bước về phòng.
Muốn cô ở bên cạnh hắn chỉ là sớm hay muộn, nhưng hắn là lập tức muốn đem cô bỏ vào va-li kéo đến công ty, khi nào nhớ có thể mang ra ngắm, khi nào buồn có thể đem ra chia sẻ, nhưng chỉ sợ công ty sẽ sớm phá sản vì hắn không quan tâm tới công việc.
- Alo. - hắn đang mộng tưởng phiêu bồng, thì điện thoại reo lên. Trên danh bạ để “ Xuân Diệp “, cái tên mang hắn đến cảm giác làm biếng nói chuyện nhất.
[ A Nghiêm, anh sao gần đây không gọi cho em? Có phải chán em rồi không? ]
- Xuân Diệp, anh đã nói rõ giữa chúng ta chỉ là anh em. Anh tuyệt đối không thích em, anh chỉ xem em như em gái hoặc là em của Xuân Diễm. - hắn chán ghét người phụ nữ này lắm rồi, đúng thật là biết cô ta say nắng hắn nhưng hiện tại, ngoài Trịnh Hạ Anh ra thì hắn có muốn suy nghĩ thêm người phụ nữ nào cũng khó.
[ Nhưng khi chị Diễm mất, chị ấy đã mong anh hứa chăm sóc em rồi mà. ]
- Anh dường như chỉ nghe em nói, chưa nghe Diễm Nhi nói bao giờ. - hắn lạnh lùng nói, không đợi bên kia trả lời đã vội cúp máy. Xuân Diệp không biết rằng, hắn đã cho ám vệ theo dõi cô ta, điều tra cái chết của Xuân Diễm.
Đúng người sát hại cô chẳng ai khác ngoài Xuân Diệp, cô ta từ đầu chỉ muốn cướp đi hắn. Lợi dụng lòng tin vô điều kiện của Xuân Diễm để ra tay sát hại cô, tuy rằng hắn không nói, không vạch trần cô ta vì món nợ ân tình.
Hiện tại Hạ Xuân Diệp đã có nhà, có cuộc sống như mơ ước, vậy mà vẫn mặt lỳ gọi đến tìm hắn.
Chuông điện thoại lại reo lên, hắn nghĩ lại là cô ta định không bắt máy thì nhìn kĩ lại... Là số của Hạ Anh “ Vợ yêu “, dòng chữ vừa hiện lên màn hình liên khiến hắn nhấc máy không phút chờ đợi nào.
- Alo, vợ em dậy rồi sao?
[ Chúng ta đã chính thức là vợ chồng đâu. ]
- Được rồi, bảo bối gọi anh có việc gì?
[ Vỹ Nghiêm, anh gọi em là “ Tiền Bối “ đi. ] - cô vừa nghe hắn gọi phút chốc muốn hắn làm theo yêu cầu của mình, lại thay đổi sắc khí
- Không. Em ăn gì chưa? - hắn chẳng biết trả lời hay giải thích thế nào đành lãng sang việc khác.
[ Em ăn rồi, công nhận bít tết họ làm ngon khó tưởng. ] - cô vừa nói, vừa ăn nên khi nói có nghe cả tiếng nhai
- Vậy em ăn nhiều vào, hôm nay anh về trễ em ngủ trước đi. - hắn đi đâu, và về đâu thì vẫn sẽ quay lại vị trí có cô.
[ Anh phải giữ sức khỏe tốt, em lo lắm. ] - nghe hắn nói về trễ, lòng cô phút chốc khó chịu. Không phải hắn vì công việc sao? Thế mà lại còn quan tâm cô như vậy, thực sự khiến cô rất hạnh phúc.
- Anh rất khỏe, thôi em ăn sáng đi. Anh phải làm việc rồi. - hắn tắt máy trước vì sợ, cô còn nói nữa chắc sẽ không kìm chế được, mà lại chạy về bên cô.
...
Hạ Anh sau khi ăn sáng xong, cô ra ngoài vườn dạo mát. Cô suy nghĩ rất nhiều, với tình cảm của cô và hắn, sự cho đi và lấy lại, chuyện phu thê giữa Hạ An và hắn,... mọi thứ như một món nợ, mà món nợ này mãi cô cũng không biết phải trả như thế nào.
Đang lang thang trong vườn, nghe tiếng chim ca hót, những ngọn gió thổi vào gương mặt hồng hào của cô. Gương mặt bỗng đỏ lên, không biết có phải là do da mặt cô quá mỏng, gió chỉ mới trêu chọc chút xíu mà đã khiến cô đỏ mặt.
- Nè, mấy người chỉ là kẻ ăn, người ở mà dám chặn đường của tôi sao? - giọng người phụ nữ la hét, cô ở vườn còn nghe thấy
- Cô Hạ, tổng giám đốc hiện không có nhà. Cô về đi, không khéo tổng giám đốc sẽ la tôi mất. - tiếng của quản gia sợ hãi, nài nỉ.
- Các người đừng có giấu, tôi biết hết rồi. Vỹ Nghiêm đang ở đây, là anh ấy trốn tôi đúng không? - giọng người phụ nữ mỗi lúc một lớn. Hạ Anh không phải tò mò, nhưng cũng không muốn bị ai phá mất không gian yên tĩnh này.
- Cô tìm Vỹ Nghiêm sao? - Hạ Anh dịu giọng, lịch sự hỏi cô ta
- Cô là ai? - cô ta nhìn từ đầu xuống dưới chân cô, rồi nhỏ tiếng hỏi
- Tôi là Hạ Anh. Còn cô?
- Tôi chính là Hạ Xuân Diệp, em vợ của Vỹ Nghiêm. - Xuân Diệp nhếch mép, cô ta nghĩ thầm “ Thì ra là cô ta sao? Cũng rất đẹp, nhưng không biết, sao khi biết chuyện này có còn đẹp được như vậy nữa hay không? “
- Em vợ? - Hạ Anh ngạc nhiên, ý cô ta là sao? Ngoài vị hôn thê là Hạ An ra, còn ai là vợ hắn nữa sao?
- Sao lại ngạc nhiên quá vậy? À mà cô là ai? - cô ta mừng thầm, bèn hỏi xem cô sẽ trả lời thế nào, khi được ai đó hỏi “ là ai “ cô cũng không biết phải trả lời thế nào, vợ, vị hôn thê, hay em vợ.
- Tôi là,.../ cô ấy là vợ của tôi, được chưa? - Hạ Anh không biết trả lời thế nào, thì một giọng nói hết sức nghị lực trả lời thay. Là, hắn sao? Nhưng đáng ra giờ này hắn phải ở công ty chứ?
- Vỹ Nghiêm? - Xuân Diệp thấy hắn lòng vui hẳn, nhưng khi nghe hắn nói cô là “ Vợ “ thì có chút ghen tuông.
- Cô quậy đủ chưa? - hắn tức giận, giọng thoáng chút thay đổi khí thế lạnh lùng ngày thường.
- A Nghiêm, anh sao có thể quen biết người phụ nữ này. Nhan sắc tầm thường, lại còn rất xấu xa, cướp mất hạnh phúc của người khác, hồ ly tinh. - Xuân Diệp thở hổn hển, sắc mặt chuyển màu. Cô ta liếc cô, rồi quay sang hắn
- Hạ tiểu thư, tôi không nhớ mình có quen cô. Nhưng, nếu cô còn ăn nói hồ đồ, tôi nhất định sẽ kiện cô “ Tội phỉ báng “. - Hạ Anh đứng ở ngoài bị mắng đến méo mặt, lúc nãy còn có chút tôn trọng, nhưng lúc sau hoàn toàn là bị chọc tức.
- Cô, cô đừng nghĩ có Vỹ Nghiêm chống lưng mà lên mặt với tôi. - Hạ Xuân Diệp tức điên, quả là lòng người hiểm ác cô ta suy bụng ta, ra bụng người. Hạ Anh cũng không phải dạng người dễ bị coi thường, cô bước lại gần ả giọng khinh thường
- Tại cô không được như tôi, nên tức sao? Hạ tiểu thư, cô có hiểu câu “ Suy bụng ta, ra bụng người “ là như thế nào không?
- Cô,... - ả ta bị cô chọc cho mặt xanh, mài tím. Hắn đứng kế bên, miệng cong lên rồi từ từ dịu xuống. Hạ Anh thong thả đi về phía hắn, choàng tay ôm hắn giọng nũng nịu, chọc tức người trước mặt
- Ông xã, anh đi đâu vậy? Có nhớ em không? Em chờ anh từ sáng tới giờ, bụng đói muốn xỉu luôn rồi.
- Vậy anh ăn cùng em được không? - hắn hơi bất ngờ, con nhím này cuối cùng cũng vì hắn mà xù gai.
- Chúng ta đi, quản gia giúp tôi tiễn khách. Hạ tiểu thư, đi thong thả, tôi và Vỹ Nghiêm có việc riêng, không tiễn. - cô xoay đầu lại, vừa nói, vừa cười với ả. Tức những không biết đáp trả, cô ta đành bỏ về theo sau là quả tức, quà mà Hạ Anh đích thân chuẩn bị.
Khi thấy Hạ Xuân Diệp rời đi, Hạ Anh mới bất đầu hỏi hắn: - Cô ấy, đích thị là ai?
- Là em của Hạ Xuân Diễm người anh từng yêu. - hắn ngồi xuống ghế sofa
- Cô ấy, là người thế nào? - cô nghiên đầu hỏi, mặc dù cô biết hắn sẽ đau lòng nhưng, nếu hắn thật sự yêu cô thì sẽ không giấu đi quá khứ.
- Hạ Xuân Diễm, cô ấy rất xinh đẹp, là người thông minh, tài giỏi. Anh và cô ấy yêu nhau khi anh học năm nhất đại học, lúc nhỏ vì đã có hôn ước với Trịnh Thị, nên anh không thể yêu bất cứ ai. Trong một lần sinh nhật của cô ấy, cũng là ngày cô ấy gặp tai nạn giao thông. Khi đó, cô ấy từ trường học trở về, bất ngờ xe buýt mà cô ấy đi lao vào chiếc xe tải đậu trên đường. Lúc đó, anh rất đau buồn suốt thời đại học anh không yêu bất cứ ai, anh trở nên lạnh lùng. Sau này, anh cho ám vệ điều tra thì được biết... Tất cả, là do Hạ Xuân Diệp bày ra. Cô ta cố ý phá hư thắn xe của chiếc xe buýt, bởi cô ta lúc đó đang làm việc ở trạm xe, nên hiểu rất rõ cô sẽ đi xe nào. Trong vụ tai nạn kinh hoàng đó, có hết thảy 3 người chết tài xế, Hạ Xuân Diễm và một người ngồi ghế trước. Còn tất cả hành khách còn lại, được an toàn vì họ ngồi phía sau. - giọng của hắn bi thương, hắn đau lòng khi nhắc đến. Người con gái hắn yêu sâu đậm ra rời bỏ hắn, còn Hạ Anh cô không biết nói gì để an ủi chỉ im lặng.
Không khí ngày một thêm căng thẳng, Hạ Anh trong lòng có chút buồn, có chút khó chịu. Cô biết hắn yêu Xuân Diễm rất nhiều, nhưng cô cũng là con gái, cũng biết ghen mà. Cô biết như vậy là ích kỷ, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
...
Tối hôm đó, hắn vẫn chưa ngủ, suy nghĩ về chuyện hồi sáng mà đau đầu.
Tại sao, lại vì quá khứ mà ảnh hưởng đến hiện tại như vậy? Hạ Anh đã đủ phiền rồi, hắn trách bản thân chỉ nghĩ cho mình.
Ở phòng của Hạ Anh, cô cũng chưa ngủ. Cô suy nghĩ, suy nghĩ về rất nhiều chuyện vừa xảy ra. Cô muốn thoát khỏi nó, cô lựa chọn đi hóng mát, vậy là đành một mình dạo phố.
Con đường ngoại ô vắng vẻ, cô lang thang như một người cô đơn. Cô nhìn thấy, chứng kiến rất nhiều chuyện tình đẹp, mỗi kết cục đều khác nhau, có người thì hạnh phúc, có người lại đau đớn,...
- Mình là người của thế giới nào, và Vỹ Nghiêm là người của thế giới nào? - cô trầm giọng, tại sao trên thế giới lại sanh ra cô, mà còn sanh ra thêm một Vỹ Nghiêm nữa. Cô lang thang, cô suy nghĩ, cô đau khổ. Cô không biết, hắn là thật lòng yêu cô hay chỉ muốn lấp đi quãng trống.
Khi cô đanh loay hoay trong dòng suy nghĩ, thì bất ngờ có một cơn gió rất mạnh, cứ như sắp có một cơn bão.
Một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô, một tốp người đi xuống họ khiến cô bất ngờ. Cô lùi lại, giọng nói khí phách không sợ trời, chẳng sợ đất
- Các ngươi là ai? tốt nhất nên tránh xa tôi ra.
- Trịnh tiểu thư, thiếu gia tôi là muốn bắt cô về. Chúng tôi chỉ phụng mệnh, mong cô thứ lỗi. - người ám vệ cung kính, “ Thiếu gia “ của bọn họ, là ai?
- Thiếu gia của các người, là ai? - cô hơi bất ngờ, vì ở đây ngoài Vỹ Nghiêm, gia đình họ Tống ra thì dường như cô không hề quen biết ai hết.
- Chuyện này, tôi không thể tiết lộ. - người ám vệ vẫn sát khí, không muốn cho cô biết.
- Khi nào, các người nói người đó là ai tôi sẽ đi. - cô thủ thế võ, thật ra là cô có học võ chỉ không bao giờ để lộ thôi. Cô là không muốn được ai bảo vệ, chỉ muốn mình tuyệt nhiên tự vệ.
- Á... - Hạ Anh bị đánh lén, trúng nguyệt nên nhất thời chìm vào giấc ngủ.
- Thiếu gia. - những người ám vệ thấy người kia, lập tức cuối đầu lễ phép
- Chỉ có một con mèo hoang, cũng không xử lý được. - người đàn ông lạnh giọng, ngồi xổm xuống đất nói nhỏ với cô
- Hạ Anh, vẫn là người phụ nữ đanh đá, không sợ trời, không sợ đất. Vẫn là người anh yêu. - người đàn ông khẽ vuốt gò má cô, rồi dùng tay nâng thân hình bé nhỏ ấy của cô đi về phía xe Lamborghini màu đỏ.
Xương Rồng Trắng - truyện tự sáng tác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...