Hắn ngồi trong văn phòng vuốt vuốt chiếc nhẫn định hôn rồi khẽ cười, kết hôn với cô coi như là một lựa chọn đúng của hắn. Cô là người con gái tốt và cô cũng được coi là vị hôn thê lần đầu hắn công nhận mà không cần trải qua thủ tục khác, hắn cười hạnh phúc nhấc chiếc điện thoại Samsung lên khẽ lướt vào danh bạ bấm tên “ Em yêu “
Cuộc gọi video được kết nối rất nhanh, cô nãy đến giờ vẫn đang mong đến mức sốt ruột luôn rồi.
- Ông xã, anh xem hôm nay đã chọn được váy cưới ấy. Em chỉ chọn hai bộ thôi, em cảm thấy ba mất là chuyện buồn không nên tổ chức quá long trọng. - cô chỉ về hai bộ váy cưới được cắt may tỉ mỉ và vô cùng xinh xắn, không những thế bộ nào ra bộ đó rất thích hợp khi làm màu nên chú rể cũng nổi bật lên.
- Em rất hiểu chuyện, đã ăn cơm chưa? - hắn cười thích thú với cái cách xưng hô ấy, thực tốt nha.
- Đã ăn rồi, em ăn mấy món mà mẹ nấu ấy. Mẹ chỉ em nấu rất nhiều, anh có muốn ăn không? - cô khoe mấy món ăn do mình làm
- Anh sẽ dùng cả đời để ăn. - hắn nhẹ nhàng trả lời, miệng cong lên nụ cười viên mãn
- Sau khi kết hôn, em vẫn muốn tiếp tục đi học. Anh đồng ý chứ? - cô khẽ hỏi
- Em thích thì anh sẽ thích. - hắn không phải người đàn ông thích cường bá nên rất nhu hòa với cô
- Hi hi, yêu ông xã nhất. À, mẹ chồng nói theo lời của các trưởng lão nhà anh thì hai người con trai phải tìm ra quyển nhật kí một đời, do sư tổ ghi chép và bị lạc mất phải không? - cô vừa ăn snack vừa nhớ lại lời của phu nhân
- Phải, anh cho người điều tra rồi. Thực chất quyển nhật kí đang ở đảo hoang, chỉ là... Anh vẫn chưa đi. - hắn nói lớn dường như cố ý cho người ta nghe thì phải
- Chiều gặp sau, em phải đi học rồi bye bye chụt... - cô nhìn đồng hồ mà miệng vẫn nhai snack, bye và mi gió rồi mới cúp máy
Sau hơn 10 phút trôi qua hình ảnh cô không thể phai nhạt được, nó hiện lên rất rõ là khác.
Cốc cốc cốc
- Vào đi. - hắn im lặng 1s 2s 3s để khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày rồi mới trả lời, cánh cửa mở ra một đôi chân trắng trẻo cao ráo bước vào cùng đôi giày cao gót nâng đỡ đôi chân mượt mà trắng hồng.
Cô gái trẻ với chiếc đầm màu đen ôm lấy cơ thể như người mẫu của mình, cô gái ấy cười rất xinh đẹp tiến đến đặt lên bàn hắn một hộp cơm và tách cà phê. Cô ấy khẽ cười và ho khụ khụ xong mới ân cần nói
- Tổng Giám Đốc, tôi pha cho anh tách cà phê và đây là cơm hộp tôi làm... Không biết, không biết có hợp khẩu vị của ngài không? - cô lưu trong máy ghi âm một giọng nói sau đó cho chuyển sang giọng khác
- Cô là thư ký mới? - hắn nhếch mép cười phì
- Phải, tôi họ Hạ là Hạ Nhã. - cô ôm miệng cười, cũng rất thông minh biết lưu số ít các câu hỏi khi phỏng vấn thường bị bắt gặp
- Cô bao nhiêu tuổi? - hắn không quay mặt ra, nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ sát đất
- Tôi 18 tuổi, đã có bằng thư ký anh cứ an tâm.
- Cô thích tôi sao? - hắn khẽ hỏi
- Ưm. - cô bụm miệng cười
- Làm tình nhân của tôi đi. - hắn khẽ nói, cũng không quay đầu ra xem người nào lớn gan như thế
- Nhưng, anh đã có vợ. - cô chán ghét nhìn, hay, hay lắm đúng là hồng hạnh vượt tường nhanh như thế, cô tự chỉnh giọng nói khi câu trả lời không có trong máy. Vừa đính hôn đã muốn ngoại tình, sau kết hôn thì đem người tình về làm vợ bé để đầu giường à?
- Vợ tôi không ghen đâu.
- Vì... Vì sao anh biết cô ấy không ghen? - cô nheo mắt hỏi
- Đơn giản... Vì cô và cô ấy là một. - hắn xoay ghế ra đối diện với cô, gương mặt của cô đã đỏ lên vì giận cũng tái dần biến sắc đi nhiều
Cô nuốt nước miếng nhìn hắn, hắn lại như vậy rồi. Cứ đến khi cô trêu lại biết hết mọi việc, cô thực khổ quá mà.
- Em giỡn đã vui chưa? - hắn hỏi.
- Vui cái đâu anh, thực quá đáng mà. - cô dậm chân
Hắn đứng dậy đi về phía cô rất nhanh chóng vòng tay sau lưng cô kéo cô về lại gần mình, khi cô hốt hoảng muốn thoát thì lại bị môi hắn đặt xuống một nụ hôn như cơn gió thổi dịu nhẹ.
Nụ hôn không kéo dài quá lâu chỉ dừng khi cả hai thực sự thõa mãn, cả người cô như vô lực ngã dựa vào hắn.
- Nghiêm, anh thực quá đáng. - giọng nói oán trách cùng làm nũng
- Hãy hứa với anh, từ đây về sau luôn tin tưởng anh. Anh cần sự tin tưởng của em, em hiểu không? - hắn đặt một nụ hôn xuống tóc của cô nhẹ nhàng
- Em... Xin lỗi. - cô thở hất ra, vòng tay ôm eo hắn căn phòng vốn mang theo sự giá băng đã không còn chỉ có hạnh phúc và niềm vui mà thôi.
Cô xếp các hộp cơm ra, có món thịt kho hột vịt ngày xưa cô hay nấu cho gia đình Trịnh gia dùng, cùng với món canh chua do cô nấu khi còn sống với bà ngoại ở dưới quên, món bò xào chua ngọt là món mẹ Lăng dạy cô nấu theo cách khác để thịt bò mền và rau, gia vị sẽ ngon hơn.
Hắn gắp miếng thịt kho hột vịt bỏ vào miệng, cô cầm đũa trân trọng nhìn hắn chờ câu trả lời
- Có ngon không?
- N~g~o~n. - sao miễn cưỡng quá vậy? Hắn nhăn mặt, ngọt quá
- Ngon là tốt rồi, à anh ăn món bò xào chua ngọt đi. Em lần đầu thử nghiệm á. - cô gắp miếng thịt cùng ớt ngọt vào chén hắn, hắn gượng gạo bỏ vào miệng
- Ngon không anh?
- Ngo... n - lại lần nữa nhăn mặt
- Anh ăn canh chua đi, ăn đi, nè. - cô dùng thìa mút một muỗng để trước mặt hắn, hắn hở khẽ miệng ra và... Á, đắng quá..
- Ngon không?
* mỉm cười * hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo từ tốn và nhanh như bay chạy vào toilet để, ói! Cô gãi gãi đầu, ngon mà?
Cô mút một muỗng húp thử và rồi vị đắng tràn vào khoan miệng, cô không thể như hắn từ tốn được chạy thực nhanh vào toilet. Hai gương mặt xanh xao nhìn nhau cười...
- Em xin lỗi, em không biết rằng thay vì bỏ tiêu thì em lại bỏ cà phê vào. Còn bò xào em quên mất đã bỏ quá nhiều muối thay cho đường, còn thịt kho hột vịt lại bỏ đường thay cho muối... - cô ngượng ngùng che mặt cười.
- Không sao, em làm được thế đã giỏi rồi “ sao này mình sẽ ghi tiếng việt vào hộp gia vị, nếu không e rằng mình sẽ phải phá sản công ty do không đủ sức tiếp quản rồi “ - nói an ủi cô vài câu, hắn lau mấy giọt mồ hôi trên trán, âm thầm nghĩ ngợi
Lăng Phong mới ngủ dậy ôm con panda giữ ấm tay xuống nhà ăn, đang đói bụng do tội ngủ dậy trễ mà mẹ yêu dấu đã cho người hầu đi sắm đồ cùng bà. Trong tủ lạnh chỉ có sữa cùng một vài miếng bánh qui, miễn cưỡng lấy nó ra gặm nhấm cho qua cơn đói.
- Có mùi bò xào chua ngọt. - anh hít hít mũi, tìm tìm kiếm kiếm món ăn ngon ấy. Cuối cùng cũng tìm ra rồi, ra rồi thì ra nó ở đây...
Anh bới tô cơm to ăn bữa sáng luôn bữa trưa, hào hứng khi gặp mấy món mới bắt đầu mút mút đầy tô rồi bước ra ngoài bật ti vi ra xem.
Anh mút thìa cơm to cùng miếng bò xào chua ngọt lên bỏ vào miệng, nhai nhai nhai... Á, nuốt mặn quá má ơi
- Cám heo à? Không quan tâm.
Mút thìa mới húp miếng canh chua, đang tới cổ họng bỗng trào ra “ phụt “, đắng quá giết người sao?
- Trời? Cà phê? - anh nhăn mày lại gạt tay bỏ chén canh đi, uống một ngụm nước rồi mới ăn tiếp vẫn còn món thịt kho hột vịt món truyền thống ở Việt Nam.
- Ngọt ngọt, chắc là theo vị truyền thống. - anh ăn ngon lành đến hết tô, vừa ăn vừa xem đá banh. Ăn no anh lấy trong tủ lon bia uống hết ba lon cùng với mấy miếng thịt chiên, anh nằm bẹp trên giường.
Nếu nhìn anh khi đi ngoài đường sẽ nhận xét anh là chuẩn soái ca, nhưng khi sống chung với mới biết rất ở dơ ha ha ha...
- A... - tiếng la vang lên trong phòng của Lăng Phong
- Bác sĩ con trai tôi không sao chứ? - mẹ Lăng lo lắng
- Không sao, chỉ bị tiêu chảy bình thường thôi uống thuốc và ăn nhiều rau là được. - bác sĩ cười cười trả lời, đưa thuốc và nói chuyện với mẹ Lăng xong thì cáo từ chỉ có cô và anh ở lại.
- Ham ăn cho anh chừa. - cô trêu chọc
- Con nhóc này, em có biết vì em mà... Úi tới rồi bùm bùm... - anh đang nói thì cơn đau bụng tìm đến và cơn xả hơi cũng đến, chạy ngay vào toilet như tên lửa
- Đi từ từ thôi, giấy thì nhà mình không thiếu. - cô trêu chọc
- Im đi nhóc, anh mày bùm... Ra xử lý mày sau... - anh bị chọc giận rồi, cô cẩn thận là vừa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...