Từ khi Diệp Oản Oản bắt đầu nghiêm túc rèn luyện, khôi phục thể năng, thân thủ của nàng liền tiến bộ từng ngày, tốc độ tiến bộ có thể dùng từ ‘tiến triển cực nhanh’ để hình dung cũng không quá đáng.
Chỉ là thực lực của nàng lúc cao lúc thấp, vẫn còn không mấy ổn định...
Ở dưới sự uy hiếp của Tiểu Loli, Trương Uy dẫn theo tất cả thủ hạ đến nhận lỗi, thề thốt không dám lại một lần nữa đến gây phiền toái, sau đó lết lết đi thu dọn phim trường cho bọn họ, đồng thời cung kính hứa sẽ bồi thường toàn bộ thiệt hại.
"Diệp...!Diệp lão bản...!Ngài yên tâm...!Đồ vật tôi nhất định sẽ đền...!Ngày mai...!Ngày mai tôi sẽ bảo người ta đưa tới toàn bộ...!Chỉ cần là địa bàn của tôi..
Ngài...!Ngài đều có thể thuê miễn phí toàn bộ..." Trương Uy nơm nớp lo sợ nói xin lỗi, một đám thủ hạ sau lưng cũng co rúm vào một chỗ.
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Vậy thì xin đa tạ trước."
"Không dám không dám! Diệp lão bản khách khí...!khách khí rồi...!Vậy...!Chúng tôi đây có thể đi được chưa?" Trương Uy nuốt nước miếng.
"Dĩ nhiên."
Trương Uy chợt thở phào nhẹ nhõm, tựa như sống sót sau tai nạn, mặt đầy vẻ kiêng kỵ nhìn về phía Tiểu Loli, "Xin hỏi đại danh vị tiền bối này, là từ tổ chức nào?"
Bối cảnh của cô bé này, nhất định hoặc là xuất từ võ quán đỉnh cấp, hoặc xuất thân từ võ học thế gia.
Từ thủ đoạn tàn nhẫn của nàng mà xem, thậm chí, cũng có thể là người của tổ chức lính đánh thuê quốc tế…
Muốn mời được loại thủ hạ cấp bậc này tọa trấn, không phải chỉ có tiền là được.
Kiều Kiều đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, "Tôi không phải thuộc tổ chức nào cả, tôi là người của chủ nhân."
"Ặc..." Trương Uy thần sắc lúng túng, không dám tiếp tục dò hỏi lai lịch của đối phương.
Ở trong góc tối, trợ lý riêng do Thái Dũng Thắng phái đi tìm hiểu tình hình, sau khi xem xong chuyện gì đã xảy ra từ đầu tới cuối, thấy đám người Trương Uy toàn bộ đều chạy thục mạng, mãi một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy đi, lái xe rời đi…
Một màn hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, các nhân viên đoàn phim cũng lần lượt rời đi.
Diệp Mộ Phàm một mình gọi Diệp Oản Oản sang một bên.
"Oản Oản, cô bé kia rốt cuộc là ai?" Mới vừa rồi có quá nhiều người, không tiện hỏi, vào lúc này Diệp Mộ Phàm rốt cuộc không nhịn được, hỏi dò.
"A, thật ra là người mà bạn trai em giúp em tìm, nói là thân thủ rất lợi hại!" Diệp Oản Oản trực tiếp bán cái.
Diệp Mộ Phàm nghe vậy hơi nhíu mày.
Trước đây từng nghe Oản Oản nói bạn trai nàng làm việc tại Tập đoàn Tư Thị, có thể là có quen với người của Tư gia, nhờ vào quan hệ của Tư gia để tìm người?
Nhưng còn thân thủ của Oản Oản thì lại là thế nào?
Mới vừa rồi Oản Oản đỡ một chiêu của cô gái kia, hắn cũng thấy rõ.
"Thân thủ của em từ lúc nào tốt như vậy?" Thần sắc Diệp Mộ Phàm có chút phức tạp.
Diệp Oản Oản trái lại cảm thấy không có gì kỳ quái, trả lời, "Thân thủ của em vốn là rất tốt nha, anh quên khi trước cha mời sư phụ dạy chúng ta, em cũng học rất nhanh.
Sư phụ còn khen em có thiên phú cao, có điều lúc đó là em lười vận động.
Chẳng qua là nửa năm gần đây, em bỗng cảm thấy có chút thân thủ phòng thân cũng rất cần thiết, cho nên vẫn luôn tự rèn luyện!"
Diệp Mộ Phàm nghe vậy, nơi đáy mắt thoáng qua một vẻ thương xót, sờ sờ đầu của cô gái, "Là ca ca vô dụng..."
Nếu như hắn đủ mạnh mẽ để giúp em gái che gió che mưa, cần gì phải khiến nàng khổ cực cố gắng như vậy...
Thật ra thì Diệp Mộ Phàm từ một công tử bột con nhà giàu có thể tiến bộ như thế này, đã là thay đổi long trời lỡ đất.
Oản Oản phần lớn thời gian đều ở tại Tư gia, còn phải đến trường hoàn thành một số bài tập và bài kiểm tra.
Từ sau khi sáng tạo nên công ty, những việc thường ngày của công ty cơ bản đều do hắn quản lý.
Nhiều công việc phức tạp như thế, hắn đều có thể sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...