Bởi vì có sự phối hợp của Cung Húc cho nên buổi chụp hình với hiệu suất cao đã hoàn thành.
Trong lúc chụp hình Thái Dũng Thắng nhiều lần yêu cầu chụp với một vài động tác thân mật, nhưng cũng còn may bởi vì có Diệp Oản Oản ở đó nhìn chằm chằm, cộng thêm Lương Sùng cố kỵ “Sắc Đẹp” bức bách, cho nên cũng không có chụp hình ảnh quá mức giới hạn, buổi chụp hình thuận lợi hoàn thành.
Mới vừa chụp xong Cung Húc lập tức chui lên xe bảo mẫu.
“Mứt hoa quả của tôi đâu!” Vừa lên xe Cung Húc giống như bị bỏ đói nhào qua hướng Đông Tử.
Đông Tử lau mồ hôi, vội vàng lấy ra: “Anh Húc, đã mua xong, là nơi anh thường đi mua đó.
”
Cung Húc nhận lấy túi, nhìn một cái, vẻ mặt bất mãn: “Không có mua thêm cái gì khác sao? Để cho cậu đi mua hai hộp mứt hoa quả, cậu thực sự chỉ mua hai hộp mứt hoa quả thôi sao, sao không mua thêm bánh ngọt cho tôi!”
Cung Húc bởi vì luôn luôn ăn vụng đồ ăn vặt mà cân nặng cơ thể vượt quá chỉ tiêu, cho nên liền bị Diệp Oản Oản bắt buộc phải giảm cân, không cho phép ăn vặt, nhất là đồ ngọt, hiếm thấy có thể được cho phép ăn một lần.
Cung Húc từng bước từng bước thận trọng từ từ thưởng thức, rất sợ ăn xong liền không còn nữa, vừa ăn, một bên vừa nháy mắt, ánh mắt long lanh hướng về Diệp Oản Oản ở chỗ ngồi bên cạnh rồi nói: “Diệp ca, Diệp ca, người ta có thể nói cho anh chuyện này không ~ ”
Diệp Oản Oản khóe miệng hơi rút: “Nói tiếng người.
”
Cung Húc: “Diệp ca, em muốn cùng anh thương lượng!”
Diệp Oản Oản: “Nói đi.
”
Con mắt của Cung Húc lóe sáng lấp lánh nói: “A, chính là, anh khi nào… Để cho em gặp mứt hoa nhỏ thật sự một chút đó?”
Rõ ràng ngay từ đầu là vì mứt hoa nhỏ nên cậu ta mới đi theo Diệp Bạch, nhưng càng về sau này thời gian ở chung ngày càng lâu, cậu ta phát hiện sự chú ý của mình tất cả đều tập trung ở trên người Diệp Bạch, thậm chí thiếu chút nữa đã quên mục đích ban đầu của mình.
Chẳng qua là thỉnh thoảng nhìn thấy gương mặt của Diệp Bạch, cậu ta mới nhớ tới mứt hoa nhỏ của mình.
Diệp Oản Oản liếc cậu ta một cái nói: “Vẫn chưa từ bỏ ý định của mình sao?”
Vẻ mặt Cung Húc nghiêm nghị nói: “Diệp ca, anh nói nói gì vậy, mặc dù em bình thường tương đối hoa tâm…, nhưng cảm tình của em đối với mứt hoa nhỏ là không khác với những người khác đó, có được không?”
Diệp Oản Oản: “Nơi nào không giống nhau? Hai người chỉ mới gặp qua một lần mà thôi.
”
Mặt của Cung Húc hiện ra hoa đào, vẻ mặt ngượng ngùng mở miệng nói: “Diệp ca, anh chưa từng nghe qua câu nói mà cô gái thường nói sau, cái gọi là tình yêu, không có phức tạp như vậy đâu, có người chỉ cần vào một buổi chiều nào đó, vừa vặn xuất hiện ở trước mắt mình, mặc một cái áo sơ mi trắng thì cũng có thể yêu được rồi.
Đối với em mà nói, tình yêu của em chính là lúc mứt hoa nhỏ đưa cho em một hộp mứt hoa quả…”
Diệp Oản Oản mặt im lặng nhìn về phía Cung Húc đột nhiên tràn đầy “Tâm tình thiếu nữ”, “…”
Rõ ràng là một kẻ tình trường phong lưu, lại có thể bày ra một bộ dạng như mới trải qua mối tình đầu như vậy được sao.
Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Mứt hoa nhỏ không có cho phép cậu mỗi ngày ăn một khối chocolate đâu.
”
Vẫn là nên trấn an đứa nhỏ này một chút đi, dù sao lần này, Cung Húc sợ là phải chịu điểm ủy khuất rồi.
Trong nháy mắt Cung Húc nghe vậy mừng như điên, sau đó, mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: “Diệp ca, anh làm sao đột nhiên tốt với em như vậy? Người ta tâm tính thiện lương sẽ có chút sợ hãi nha… Anh… Anh không phải là muốn đem em bán cho bà chủ có tiền, muốn em ngủ cùng bà ta chứ!”
Diệp Oản Oản: “…”
Cậu vẫn nên tiếp tục gặm lá cây cải trắng đi…
Làm xong mọi chuyện, sau đó, Diệp Oản Oản trở về Cẩm Viên, theo Tư Dạ Hàn cùng nhau ăn cơm tối.
Trở lại đã được mấy ngày rồi, Nhiếp Vô Danh mai danh ẩn tích, vẫn không có liên lạc lại với cô, cho nên cô cũng không biết rốt cuộc còn có cần cô giúp đỡ nữa hay không, vì thế về phía Tư Dạ Hàn cô vẫn chưa mở miệng nói bất kì điều gì cả.
Tên kia không đáng tin cậy như vậy, hay là chờ xác định rồi nói sau đi, dù sao đột nhiên bảo cô nói với Tư Dạ Hàn để anh đi làm ba, thật sự có chút quá giật mình đi …….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...