Editor: Hyna Nguyễn
————————————-
“Đều đã thời đại nào rồi, còn cả ngày giả thần giả quỷ, giả danh lừa bịp, phi a!”
Mọi người phân đội ám tứ, nhìn thấy tà mị đạo sĩ kia, sau đó, một ám vệ nào đó hướng về dưới chân của vị đạo nhân kia phun ra một ngụm nước bọt.
Lúc này, vị đạo sĩ dừng bước chân lại, khom người nhìn xuống dưới chân của mình, chợt ngẩng đầu lên, hướng về tên ám vệ kia hỏi: “Huynh đệ, vết nước bọt trên giày của tôi là do cậu làm sao?”
Nghe tiếng của người đối diện, tên ám vệ kia cười lạnh nói: “Đúng, ông nói không sai, chính là tôi làm đó, thế nào, có vấn đề gì không?”
“Không có không có không có.” Vị đạo nhân kia liền vội vàng lắc đầu: “Không có vấn đề gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Thấy vậy, mọi người phân đội ám tứ thay nhau nở nụ cười, cái người đạo sĩ này ngược lại vẫn tính ra là thức thời.
“Cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt chúng tôi.” Nguyên Sinh vẫy tay.
“Được rồi tôi đi a.” Tà mị đạo sĩ xoay người rời đi.
Nhưng mà, còn chưa đi hai bước, người đạo sĩ bỗng nhiên trở lại.
“Bần đạo cùng các anh hữu duyên, chọn ngày không bây giờ đi, để tôi đoán cho các anh một quẻ đi…” Lúc này, tà mị đạo sĩ cũng không đợi những người đó đáp lời, liền nhắm hai mắt lại, trong miệng nói lẩm bẩm, đầu ngón tay bắt.
Rất nhanh, tà mị đạo nhân mở hai mắt ra nói: “Không được không được rồi, các anh gần đây sợ là có họa sát thân a!”
“Ông nói cái gì a?!” Nghe vậy thành viên ám vệ kia hướng về dưới chân vị đạo nhân đó phun một, nhất thời trợn mắt mở một, lạnh giọng quát lên.
Cái người thầy bói này lại có thể nguyền rủa hắn có họa sát thân!
“Tôi nói anh gần đây có họa sát thân…” Tà mị đạo sĩ nghiêm mặt nói.
“Ông con mẹ nó lại nói bậy bạ, lão tử liền giết chết ông a, cút đi cho tôi!”
Tên ám vệ kia nhanh chóng tiến lên, hướng về phía tà mị đạo sĩ ép tới gần một.
“Được rồi tốt thôi, anh không tin vậy coi như xong đi! Bất quá, tiền mà tôi mới vừa mới đoán mệnh, ai trả đây? Một ngàn khối, cảm ơn.”
Nói xong, tà mị đạo sĩ hướng về tên ám vệ kia đưa tay ra.
Nhìn thấy tình cảnh này, khóe miệng của Diệp Oản Oản hơi hơi co rúc, trong cái tổ đạo sĩ năm người truyền tiêu này, chẳng lẽ điên rồi sao, không nhìn thấy phân đội ám tứ nhiều người như vậy sao, thế mà lại cứng rắn nói bọn họ có họa sát thân, đây không phải là ngứa da muốn bị ăn đòn sao?
Quả đúng như dự liệu của Diệp Oản Oản, cái ám vệ kia nhất thời giận tím mặt: “Tôi nhìn thấy là ông hẳn là muốn chết rồi mà!”
Theo tiếng nói rơi xuống, tên ám vệ kia đưa ra một quyền hướng về mặt của tà mị đạo sĩ đánh tới.
Thấy vậy, khóe miệng của tà mị đạo sĩ hơi hơi nâng lên, một tia nụ cười kinh người lạnh giá hiện lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy cây phất trần trong tay tà mị đạo sĩ kia khẽ nhếch lên, cũng không người nào biết chuyện gì xảy ra, lại thấy thân thể của tên ám vệ kia trong nháy mắt bay thẳng đến ra ngoài mấy chục thước, sau đó mới té trên mặt đất.
“Oa!”
Tên ám vệ kia há mồm liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy kịch liệt.
“Ai… Đã nói anh có họa sát thân rồi mà… Bần đạo coi bói luôn chuẩn như vậy đấy, anh còn không trả tiền, quá khi dễ người rồi đó nha.” Tà mị đạo sĩ lắc đầu một, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói.
Đúng ở một bên Diệp Oản Oản thấy vậy, nhất thời cả kinh, trong lòng chợt hiện qua một ý niệm.
Cao thủ… Mặc dù chỉ là một chiêu nhưng Diệp Oản Oản cũng đã có thể kết luận, vị đạo sĩ này sợ là không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thậm chí thân thủ còn cao hơn cô rất nhiều!
“Ông đi tìm chết đi!”
Trong nháy mắt, mấy tên ám vệ hướng về tà mị đạo sĩ vây lại.
“Bần đạo cũng tính cho các anh nữa đi!” Tà mị đạo sĩ nhìn cũng không nhìn vài tên ám vệ kia, chẳng qua là cúi đầu, tự mô tự dạng bấm ngón tay tính.
Cơ hồ trong chốc lát, tà mị đạo sĩ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn lấy vài tên ám vệ hướng về phía chính mình vây lại, mở miệng nói: “Các anh … Cũng có họa sát thân.”
“Họa sát thân con mia ông a!” Vài tên ám vệ tức giận mắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...