Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Sáng ngày thứ hai.
Lúc Diệp Oản Oản tỉnh lại phát hiện trên người mình đã đổi thành quần áo ngủ sạch sẽ, trên đầu tóc giả cũng không thấy, khôi phục lại bộ dạng của một cô gái làm cho cô sợ đến mức phải trở mình bò dậy.
Tối hôm qua uống rượu ở bữa tiệc kia, sau đó hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nhớ rõ chính mình cùng Hàn Thiên Vũ đi một bữa tiệc ở hồ bơi mà thôi.
Sẽ không phải là bị Hàn Thiên Vũ phát hiện ra thân phận là con gái của mình rồi chứ?
Diệp Oản Oản vội vã mang dép chạy ra khỏi phòng ngủ, sau đó…
Thấy được người đang ở trong phòng khách uống cà phê là Tư Dạ Hàn.
Thấy người đó là Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trái tim lúc này mới rơi xuống.
“Bảo Bảo, ạnh không phải là đi công tác không về ngay lập tức được sao? Thôi xong đời rồi, làm sao bây giờ đều đã trễ thế này rồi, em còn phải đi đến công ty làm việc nữa.
” Diệp Oản Oản nhìn thời gian chỉ trên đồng hồ thấy không còn sớm nữa, một bên hoang mang rối loạn vừa bận rộn rửa mặt thay đổi quần áo vừa nói chút ít với Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn nhìn về hướng của cô liếc mắt một cái, không nói một lời, cả người đều là áp suất thấp như thường thấy như trước đây.
Hóa trang giả xấu đã làm qua trong nhiều năm cho nên cô đã sớm quen tay hay việc rồi, tốc độ Diệp Oản Oản thay đổi quần áo rất nhanh, người ngoài nhìn vô có thể như đang nhìn những động tác võ thuật đẹp mắt, trang điểm da mặt lại càng dễ hơn nhiều, việc hóa trang thành con trai đối với cô mà nói đơn giản rất nhiều chỉ cần phải vẽ thêm một cập lông mày to dày trên gương mặt của cô, thêm vào đó da mặt cô trang điểm thêm làm cho người ta có cảm giác mờ mờ ảo ảo, và cô chỉ cần cho ngũ quan của mình hơi hơi anh khí cùng có chút góc cạnh là được rồi.
Những đồ trang điểm mà cô có trước kia đã được cô rao bán second-hand trên mạng, sau đó đổi thành đủ loại đồ nam.
Bây giờ là thứ hai nên cô phải đi đến công ty để làm việc vì vậy phong cách hôm nay mà Diệp Oản Oản chọn là một thân âu phục tương đối nghiêm túc, áo sơ mi trắng làm nền tảng, nơi cổ áo phối hợp với hình ảnh phục cổ lưu văn được thêu thùa lên đó, nơi ngực chỗ vị trí túi áo thêu một đóa hoa hồng màu đỏ, cố tình dùng mái tóc thoáng che khuất lại cặp con ngươi quá mức liễm diễm câu người kia.
Thời điểm mới vừa bước ra, Diệp Oản Oản từ một cô gái mới vừa thức dậy mơ mơ màng màng biến thành thời một tiểu công tử thời trung cổ châu Âu trong xã hội thượng lưu cao quý nhã nhặn, sống trong nhung lụa.
“Ai Bảo Bảo à, anh tối hôm qua đem gót đệm giày của em cởi ra để chỗ nào rồi a?” Diệp Oản Oản cuống quít hỏi.
Mặc dù cô mỗi lần ở trước mặt Tư Dạ Hàn lộ ra vẻ nhỏ bé chẳng qua do anh ấy quá cao mà thôi, bản thân cô cũng không quá lùn nhưng cô muốn cao thêm để cho cô có chút thần khí tự nhiên của một người đàn ông tiêu chuẩn MAN cho nên việc này cũng không thể thiếu.
Diệp Oản Oản đang khắp nơi đi tìm đồ mà mình cần sau đó hướng về phía Tư Dạ Hàn liếc mắt một cái, kết quả liền bén nhạy phát hiện mí mắt dưới của Tư Dạ Hàn có một tầng màu xanh đen, không khỏi chậc chậc ngạc nhiên, ồ, tối hôm qua Tư Dạ Hàn lại có thể ngủ không ngon sao?
Chẳng lẽ kỹ năng gây ngủ của cô mất hiệu lực sao?
Càng làm cho cô khiếp sợ hơn chính là cô đột nhiên lanh mắt phát hiện trên cổ áo của Tư Dạ Hàn có vết tích của sự mờ ám.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản bước dài một bước tiến lên, vạch cổ áo Tư Dạ Hàn ra nói: “Thiên a! Bảo Bảo anh sao lại có thể ở sau lưng em, ở bên ngoài làm loạn như vậy chứ?!”
Vẻ ẩn nhẫn trong con ngươi của Tư Dạ Hàn từ sáng sớm đến giờ rốt cuộc biến mất hoàn toàn, trên mặt anh hiện lên một tia sáng lạnh lẻo, âm thanh cũng lạnh đến cực hạn, từng chữ từng chữ mà mở miệng hỏi lại: “Anh làm loạn sao?”
Diệp Oản Oản chỉ vết tích mập mờ trên cổ anh, vừa cởi nút áo của anh ra vừa lên tiếng chất vấn nói: “Anh còn không thừa nhận sao, anh nhìn anh đi trên cổ của mình có vết hôn rõ ràng như vậy cơ mà, còn có nơi này nơi này cũng có đó! Còn có cả dấu răng nữa kìa! Quả thật là khó coi mà, làm bại hoại thuần phong mỹ tục! Em không hề nghĩ tới anh là loại người như vậy đấy!”
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn đen như đáy nồi, đem tay của Oản Oản đẩy ra, lần nữa đem nút nơi cổ áo cài lại, vẻ mặt rõ ràng là nổi giận.
Sớm biết vậy tối hôm qua không nên mềm lòng đối với cô!
Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Diệp Oản Oản trợn mắt nhìn Tư Dạ Hàn một cái, sau đó đi ra mở cửa.
Người ở ngoài cửa chính là Hàn Thiên Vũ, nhìn thấy Diệp Oản Oản toàn thân bộ trang phục này, trong con ngươi rõ ràng xẹt qua một tia kinh diễm, ngay sau đó nhô đầu lên nhìn vào bên trong nhà, vừa lên tiếng nói: “Buổi sáng tốt lành, tôi có mua bữa ăn sáng, cậu có muốn ăn chung không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...