Khả Vi và Trương Nhã đồng loạt ký vào giấy tờ bảo lãnh, thoáng chốc đã đứng lên, lịch sự chào tạm biệt hai vị cảnh sát, thẳng tiến đi đến cửa phòng. Lúc này, trong phòng bỗng nhiên lại vọng ra giọng nói trầm ngâm.
"Luật sư Hà..."
Khả Vi khựng lại, xoay người nhìn đến trung úy Thiệu.
"Chắc cô hiểu rõ, đối với những vụ án tai nạn chết người, hồ sơ điều tra có thể bị đóng lại..."
Trung úy Thiệu từ từ đứng lên, tầm mắt của Khả Vi cũng dịch chuyển theo động tác của ông ta, cô nhìn ông ta từng bước tiến lại trước mặt mình.
Giọng điệu của trung úy Thiệu đột nhiên đề cao lên năm phần: "Nhưng đối với mưu sát, thì hồ sơ điều tra sẽ không bao giờ đóng lại!"
Dứt câu, cặp mắt như diều hâu của trung úy Thiệu bao trùm cả hai người phụ nữ, rồi đột ngột dừng lại ở khuôn mặt của Khả Vi. Sắc bén đến độ, cả hàng lông mi đang run rẩy của Khả Vi cũng bị ông ta nhìn thấu.
Cả người Khả Vi đông cứng lại, còn sắc mặt của Trương Nhã thì đã trở nên xám xịt.
Ba giây trôi qua, trung úy Thiệu thấy khóe môi Khả Vi nhẹ nhoẻn lên, ngón tay thon dài đưa lên vén qua mái tóc.
"Trung úy Thiệu, chúng tôi nhờ cả vào cảnh sát các ngài...Nếu các ngài tìm thấy bằng chứng mưu sát gì, đừng ngại liên lạc với chúng tôi, cảnh dân cùng hợp tác, đẩy lùi tệ nạn..." Khả Vi lấy từ trong giỏ sách ra vài tấm danh thiếp, nhã nhặn đưa đến trước mặt ông ta.
Câu "Cảnh dân hợp tác, đẩy lùi tệ nạn" chính là logo được tuyên truyền của cục cảnh sát trên các phương tiện truyền thông. Ở trước đồn cảnh sát này còn có một tấm poster tuyên truyền.
Ánh mắt trung úy Thiệu đanh lại, một giây sau ông ta đưa tay lên nhận lấy danh thiếp, không quên mỉm cười thâm thúy đáp trả Khả Vi.
Khi Khả Vi và Trương Nhã cùng nhau bước ra hành lang, vừa quẹo qua phía hành lang khác, không thấy ai xung quanh, Khả Vi liền tựa người vào vách tường, hơi thở có phần dồn dập. Trương Nhã đang đi bên cạnh, bỗng trông thấy biểu hiện đó của Khả Vi, theo bản năng cô vội đưa tay ra đỡ. Lúc này cô mới cảm nhận được, tay của Khả Vi thật lạnh, lòng bàn tay còn chảy cả mồ hôi, đầu ngón tay cứng đờ lại.
Hai cô gái lẳng lặng nhìn nhau, cả hai đều không thể che giấu được nỗi kinh sợ.
"Xin lỗi em...đã làm em sợ rồi!" Trương Nhã cười khổ. Bản thân cô cũng không khá hơn là mấy, da dẻ toàn thân đều trắng bệch, máu huyết trong người như bị rút cạn.
Vừa rồi Khả Vi có thể trưng ra vẻ mặt điềm tĩnh, cố gắng đến giây phút ra khỏi phòng thẩm tra, thì cũng có thể coi như là không tồi. Nhưng dù có cố gắng đến thế nào, thì đây vẫn là lần đầu tiên cô đấu trí ở nơi uy nghiêm như đồn cảnh sát. Là nơi nghiêm chính nhưng sát khí lại bao trùm khắp nơi. Nhất là khi cô ý thức được sự việc này liên quan đến "người nhà", dây thần kinh càng đặc biệt căng thẳng. Cộng với việc sáng nay đã phải loay hoay lo lắng cho vụ kiện, bây giờ sức lực của cô thật sự đã có chút kháng nghị.
Khả Vi nắm chặt tay Trương Nhã, mở một nụ cười, sắc môi nhợt nhạt.
"Em không sao, vừa rồi không khí trong đó ngột ngạt quá..."
Dù thế nào thì người hoảng sợ nhất vẫn chính là Trương Nhã. Người không liên quan như Khả Vi còn bị áp lực trong phòng thẩm tra làm cho căng thẳng tột độ, huống chi Trương Nhã là người bị bắt đưa đến đây.
Minh Đông cùng với Michael đang đứng bên ngoài, gió thổi không ngừng. Thời tiết mùa đông se lạnh vây kín thân người, khiến cho từng phút chờ đợi càng trở nên nặng nề.
Bỗng họ nghe thấy một tiếng "cạch", vội xoay người, liền trông thấy thân ảnh mà mình mong chờ.
Michael bất giác thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Anh vừa rồi còn đang đăm chiêu suy nghĩ, làm cách nào để kìm hãm người kia lại, còn định là sẽ rút điện thoại ra gọi cho hai người Phong Phi, bảo họ điều động vài người đến khiêng Minh Đông đi.
Minh Đông bây giờ đưa mắt nhìn hai người phụ nữ trước mặt mình, tầm mắt nhanh chóng ngự trị ở trên người Trương Nhã. Vài giây sau anh mới bước tới, Trương Nhã cũng đi tới. Minh Đông mạnh mẽ ôm lấy cô vào trong lòng, bàn tay vuốt lấy đuôi tóc cô, siết chặt lấy thân thể cô. Đường nét trên gương mặt anh vẫn lạnh lẽo khó đoán, nhưng cử chỉ cơ thể đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Ánh mắt trầm lắng của Minh Đông lặng lẽ hướng đến Khả Vi, Khả Vi ngay lập tức hiểu được sự cảm kích trong đáy mắt anh, liền mỉm cười trấn an.
Michael đứng đó chứng kiến hết một màn, ngẫm nghĩ cặp đôi này cứ như Ngưu Lan - Chức Nữ. Trương Nhã bị đưa đến đồn cảnh sát chưa đến một tiếng đồng hồ, mà cứ tựa như là một năm dài đằng đẵng. Người đàn ông của cô ta giống như là đang đứng trên đống lửa. Tất nhiên là, đối với một đại luật sư có thâm niên ra vào pháp đình, lại chinh chiến ở thương trường như Michael, anh không xúc động lắm với cảnh tượng uyên ương trùng phùng kiểu này.
Khả Vi thì ngược lại, cô đưa mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ. Thật lãng mạn quá! Trong lòng tự dưng cảm thấy phấn chấn lên rất nhiều, mặc cho gương mặt cô vẫn còn đang khá nhợt nhạt.
Michael cười cười, ý tứ nhìn Minh Đông. "Chúng ta về biệt thự của anh, sẵn tôi và anh cũng có chuyện cần bàn."
Khi bốn người bọn họ vừa cất bước đi xuống vài bậc cầu thang, bỗng chợt từ đằng sau vang lên tiếng vỗ tay.
*bộp bộp bộp...*
Tất cả liền dừng chân, đồng loạt xoay đầu lại nhìn.
Đứng trên bậc thềm cao nhất, trước cửa cảnh sát bây giờ là một người phụ nữ trung niên. Đứng bên cạnh bà ta là một tên thuộc hạ. Dung mạo người đàn bà này vô cùng quý phái, trên người mặc chiếc đầm ôm thanh lịch, tóc uốn lọn sang trọng, trên đầu đội chiếc mũ nghiêng kiểu Pháp tao nhã. Cả người đều mặc đồng nhất một màu đen. Đôi tay vì đeo găng tay bằng da mà phát ra tiếng vỗ tay rất nặng nề, tiếng vỗ nhịp nhàng như kim giây đồng hồ, như muốn đánh thẳng vào tâm can của những ai đang lắng nghe.
Cuối cùng, tiếng vỗ tay cũng dừng lại, đôi môi đỏ rực của bà ta cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng đều, hướng đôi mắt tà mị khắc khoải nhìn lên trời.
"Chị hai, hôm nay quả thật rất đông đủ, cả đứa con trai ngoài giá thú của chồng chị cũng đã đến để tưởng niệm chị!!"
Không cần phải suy đoán nhiều, có thể khẳng định, bà ta chính là Âu Dương Thi Kiều, kẻ chủ mưu cho cục diện ngày hôm nay.
Khi những người khác còn đang ngỡ ngàng trước hành động và lời ca thán của người đàn bà này, thì gương mặt của Minh Đông đã đi vào tăm tối từ giây đầu tiên trông thấy bà ta. Đáy mắt màu đen u ám, nộ khí trong người lại một lần nữa lan tỏa ra tứ phía, sát khí sớm đã bùng phát.
Khả Vi trong khoảnh khắc trông thấy liền cả kinh. Sát khí lạnh như băng này của Minh Đông, cô chưa từng bắt gặp qua ở trên người anh, nhưng lại như có phần rất quen thuộc. Chỉ trong nháy mắt, Minh Đông mà cô từng quen biết, dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Tiếng nói của bà ta vừa dứt, chưa ai kịp có phản ứng gì, thì tên thuộc hạ của bà ta đã bước lên, thò một tay vào trong vạt áo âu phục, có thứ gì đó cộm lên sau lớp vải áo.
Động tác đó ngay lập tức ám ảnh Khả Vi, khiến cô nhớ đến kẻ nội gián đã ra tay bắn cô ở nhà kho. Sát khí đó, thủ độc đó, trực tiếp đập vào tầm mắt của bốn người bọn họ.
Hắn ta mạnh mẽ vung tay.
Đúng lúc này, cả Minh Đông và Michael cùng làm một động tác, lấy thân mình chắn ở phái trước. Minh Đông ghì Trương Nhã vào trong lòng mình. Michael một bước chắn trước mặt Khả Vi.
Khả Vi đang đứng trên bậc thềm liền kinh hoảng, nỗi sợ hãi ập đến như một cơn địa chấn, cô bị dọa đến nỗi đôi chân xém chút nữa là khụy xuống.
Kỳ thực khi thuộc hạ bà ta buông tay xuống, lại không có dấu vết của vũ khí, cũng không có tiếng động gì phát ra, chỉ có tiếng gió thổi ào ạt.
Một khắc sau, cả bầu trời trước mặt như có thứ gì đó bay phất phới, theo lực gió mà xoáy cao lên, đập vào nhau phát ra tiếng xì xào hỗn tạp, rồi lảo đảo rơi xuống.
...
Là vàng mã!
"Chị hai, nhị phu nhân của Từ gia, hãy an nghỉ!"
Đôi chân của Minh Đông lập tức cử động, anh nhắm đến bà ta mà tiến tới, trong mắt chứa lớp sương mù dày đặc, như bị thôi miên. Nhưng mà, người trong lòng anh không cho phép. Trương Nhã ôm anh thật chặt, cô ghì anh lại, đôi mắt ngấn lệ hoảng sợ nhìn anh. Hành động đó nhất thời làm chân Minh Đông khựng lại một giây, chỉ một giây. Lửa giận trong mắt anh không hề tiêu tán. Đôi mắt anh hằn lên vệt máu chết chóc. Đôi bàn tay rắn chắc giữ lấy bờ vai của Trương Nhã, tách rời người cô ra...
Trong lúc Trương Nhã tưởng chừng như không thể giữ nổi chân Minh Đông lại, đúng lúc này, trên đầu đột nhiên xuất hiện bóng đen lớn. Cả Minh Đông và Trương Nhã đều kinh ngạc, ngước mặt lên nhìn, liền trông thấy chiếc ô màu đen đang che chắn tầm mắt của bọn họ. Cả hai ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện ra là Khả Vi đang cầm ô.
Vài tờ vàng mã rơi trên chiếc ô, rồi nhanh chóng lả lướt rơi xuống chân họ, làn gió càn quét, lùa đi lùa về như đang khuấy đảo cơn lửa hận thù nơi đáy lòng.
Khả Vi nhất quyết đứng đó cầm ô che chắn, cô không có ý định tránh đường, mà thậm chí còn cố tình nghiêng đỉnh ô về phía người đàn bà kia, không cho bà ta có thêm cơ hội diễn trò, càng không muốn Minh Đông tiếp tục nhìn đến bà ta.
Âu Dương Thi Kiều trong khoảnh khắc mất đi cơ hội được đắc ý, không thể tiếp tục chiêm ngưỡng cơn thịnh nộ từ người Minh Đông.
Michael điềm tĩnh liếc nhìn bà ta, ánh mắt khiến người ta rét lạnh, cả người anh cứng ngắc, như một lời cảnh cáo sau cùng, rồi chậm rãi đi đến cầm lấy chiếc ô từ tay Khả Vi.
"Chúng ta đi thôi!" Michael hướng về phía Minh Đông mà nói.
Minh Đông không cử động.
Trương Nhã đứng đó ngước mặt nhìn anh, cô đang đứng trong vòng tay anh nhưng sao có cảm giác như có thể mất anh bất cứ lúc nào? Một tay cô víu lấy vạt áo anh, cố gắng dùng sức lay lay người anh, ánh mắt như khẩn cầu, khóe môi khẽ run.
"......Minh Đông, em muốn về nhà..."
Tiếng nói run rẩy của cô bị tiếng gió chôn vùi, nhưng anh lại nghe thấy... Minh Đông đứng yên thêm vài giây, cúi nhìn đôi mắt đỏ hoe của Trương Nhã. Cuối cùng, dùng hết sức lực để hạ quyết tâm, cùng Trương Nhã cất bước đi đến phía xe đang đậu.
Đợi họ lái xe đi, Khả Vi mới cùng với Michael lên xe.
Xa xa, Âu Dương Thi Kiều vẫn đứng đó, căm thù dõi theo nhất cử nhất động của bọn họ. Bà ta chăm chú nhìn đến thân ảnh của Khả Vi sau lớp cửa kính xe, rồi nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh. Cơn lửa giận trong lòng không thể nào nguôi ngoai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...