" Lâm Gia Hạo, anh tại sao có thể vì một người không yêu anh mà vô tình với người thật sự yêu anh cơ chứ?".
Hà Diệu thê lương nói.
Hôm nay cô đến tìm hắn, để nói ra tấm lòng của mình.
Tuy đã đoán trước được kết quả, nhưng Hà Diệu lại chẳng thể nào kiềm chế được cảm xúc.
Cô biết, dù tình yêu của cô có lớn lao đến nhường nào, vẫn chưa từng bằng một ánh mắt của Trình Di Mặc.
Cái loại ánh mắt, mà Lâm Gia Hạo luôn khát khao.
Nam nhân trước mặt Hà Diệu vẫn một mực thờ ơ, hắn không lên tiếng đáp trả, cũng không nhìn Hà Diệu lấy một cái.
Vậy mà ban đầu cô còn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi!
Hà Diệu nén nước mắt:" Anh rốt cuộc có bao giờ nghĩ, dáng vẻ vô tâm của anh đã làm tổn thương em như thế nào không? Đã làm đau khổ em như thế nào không?".
"Anh một lòng theo đuổi cô ta, nhưng em cũng một lòng chờ đợi anh.
Thế nhưng anh đã từng để ý đến chưa?".
Lâm Gia Hạo mất kiên nhẫn :" Nếu em đến chỉ để nói với tôi những lời này, thì em về được rồi!".
"Lâm Gia Hạo, anh xem anh đã thành ra cái dạng gì rồi? Lúc ấy cô ta bỏ đi cũng chẳng phải vì anh gây ra hay sao? Cô ta đã từ chối thẳng thừng như vậy, thế hà cớ gì anh cứ ngu ngốc đâm đầu vào cơ chứ? ".
Hà Diệu như muốn hét lên.
Lâm Gia Hạo :" Hà Diệu, em đủ rồi! Chuyện của tôi, không cần em quan tâm.
Cho dù tôi có vì cô ấy mà chết cũng chưa từng liên quan gì đến em!".
Lời này như một mũi dao cắm thẳng vào trái tim yếu ớt của Hà Diệu, bi thương tiếp nối khiến cô dường như chẳng thể cảm nhận được thế nào là đau đớn.
Nước mắt thi nhau chảy xuống, tựa hồ mong muốn hãy cuốn theo đau khổ mà biến mất.
Suốt bao nhiêu năm chờ đợi, Hà Diệu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe được những lời này từ hắn.
Hóa ra, ngay từ giây phút đầu đều là do cô ảo tưởng, ngu ngốc chạy theo thứ tình yêu này.
Hắn từ đầu chí cuối chẳng hề để mắt tới nó.
Hà Diệu bi ai nhìn hắn :" Chỉ vì một nữ nhân anh gặp chưa bao lâu, anh đã có thể nhẫn tâm nói những lời như vậy với em! Rốt cuộc anh bị cô ta mê hoặc đến ngu muội như thế nào hả? Từ cái dáng vẻ cao cao tại thượng bây giờ một chút sức sống cũng không có, anh mặc cho bản thân đau khổ mà vẫn yêu cô ta!".
Lâm Gia Hạo nghe vậy, cũng chẳng nói gì, lẳng lặng ngước mắt lên nhìn bầu trời tối đen.
Hà Diệu trông thấy biểu tình lạnh nhạt ấy, liền nuốt nước mắt mang theo nóng giận nói :"Khiến anh trở nên như vậy, Trình Di Mặc hẳn là rất lợi hại.
Được, em đi thỉnh giáo cô ta vài chiêu!".
Lời này như đánh thức con mãnh thú trong Lâm Gia Hạo, hắn mạnh bạo kéo cánh tay Hà Diệu lại, xoay sang đối diện với hắn.
Lực đạo rất mạnh, khiến cô phải "a" một tiếng lớn.
Khoảnh khắc Hà Diệu nhìn thấy đôi đồng tử của Lâm Gia Hạo, cô bị dọa đến suýt ngất.
Mắt hắn đỏ ngầu, giận dữ cực độ, như muốn cắn xé tan nát con người trước mặt.
Lâm Gia Hạo gằn giọng :" Tôi cảnh cáo em, đừng động vào cô ấy.
Nếu để tôi bắt được, tôi sẽ khiến em phải hối hận!".
Hà Diệu khó khăn nhìn Lâm Gia Hạo, gương mặt của người cô yêu luôn mỉm cười với nữ nhân khác.
Chỉ vì một câu nói đùa của cô mà có thể khiến hắn tức giận như vậy! Có phải cô thắng rồi không?
Hà Diệu cười khổ:" Anh chỉ quan tâm đến của cô ta, còn cảm nhận của em thậm chí một chút hỏi han anh cũng không có.
Lâm Gia Hạo, anh thật quá đáng!".
Cô ngưng một lúc thì nói tiếp :" Anh yên tâm, cô ấy là người anh yêu, em sẽ không dại mà gây khó dễ cho cô ấy.
Anh buông em ra được rồi...coi như vì tình bạn bao năm qua giữa chúng ta, xin anh hãy tin em một lần!".
Lâm Gia Hạo chậm rãi buông tay cô ra, Hà Diệu lập tức xoay người bước đi.
Cô thực sự đã hết hi vọng rồi.
Nam nhân này, đến cuối cùng vẫn không thuộc về cô!
Hà Diệu như một người vô hồn, cô không biết bản thân đã đi qua những nơi nào.
Cô chỉ biết đến khi mình dừng lại, đã là ở công viên.
Đây cũng là nơi cô và hắn ta lần đầu gặp nhau!
Ngày ấy cô vì cây kẹo bông mà khóc nức nở, cho rằng bị cướp món đồ mình thích chính là chuyện đau khổ nhất.
Nào ngờ đến khi lớn lên, cô mới nhận ra, trêи thế gian này việc nhìn người mình yêu, yêu một người khác còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Thời điểm cô quyết định hẹn gặp Trình Di Mặc, trong đầu cô đã chứa đầy vô vàn câu hỏi.
Nếu cô ta tới mình sẽ hỏi cái gì? Cầu xin cô ta buông tha cho Gia Hạo? Hay trách cứ cô ta cướp đi người mình yêu?
Suy cho cùng, Trình Di Mặc chẳng làm gì cả.
Cô ấy cũng đã từ chối Lâm Gia Hạo, từ đầu đến cuối chỉ có hắn tự làm khổ mình.
Hà Diệu nhìn dáng vẻ hờ hững của Cố Tử liền cảm thấy có chút cảm thán.
Biểu cảm này luôn hiện hữu trêи gương mặt của Lâm Gia Hạo, chính cô ấy đã bị cuốn hút vì nó.
Lạnh lùng, thờ ơ mang theo chút ít ngả ngớn, nóng nảy.
Nhưng người đối diện lại khác, cô lạnh lùng mà điềm đạm, lưu manh mà trưởng thành, quyến rũ mà không ẻo lả, như có như không tồn tại một cái gì đó nam tính.
Người này đổi lại nếu là một chàng trai, chắc hẳn sẽ có rất cô gái theo đuổi.
"Cô hẹn tôi ra chỉ để nói như thế?".
Bị giọng nói của Cố Tử kéo trở về hiện thực, Hà Diệu mang theo chút hoảng loạn quay đầu sang hướng khác, ngưng việc nhìn chằm chằm cô.
Hà Diệu hít một hơi sâu, điều chỉnh lại tâm tình bình tĩnh một chút, lên tiếng :" Thực ra tôi muốn khẩn cầu cô một chuyện, đó là...".
Cố Tử nhếch môi cắt ngang lời nói của Hà Diệu :" Cô không hỏi tôi có đồng ý hay không à?".
Hà Diệu cười trừ:" A, thật ngại quá! Vậy cô có đồng ý không?".
Cố Tử lắc đầu :" Không, chuyện không có lợi với tôi, tôi chẳng có cách nào đồng ý!".
Hà Diệu khẩn trương :" Chuyện này sẽ có lợi với cô mà...".
" Thế cô nói xem, lợi như thế nào?".
Cô nhướng mày.
"Xin cô hãy tiếp nhận anh Hạo! Tuy thường ngày anh ấy có chút độc mồm độc miệng, nóng nảy nhưng anh ấy thực sự rất tốt.
Hơn nữa anh ấy rất yêu cô...còn có nếu hai người hẹn hò chẳng phải sẽ rất tốt cho quan hệ giữa hai gia đình sao? Nên Trình Di Mặc cô..."
Cố Tử nhíu mày :"Hà Diệu, cô yêu hắn ta đến ngu luôn rồi à?".
" Tôi...".
Cố Tử hít một hơi sâu:" Tôi nói cho cô biết, đối với Lâm Gia Hạo tôi thực sự chẳng có chút cảm tình nào.
Cho dù chỉ nhìn hắn ta, tôi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chắc hẳn cô cũng biết sự việc tôi rời khỏi Trình gia một khoảng thời gian là vì ai rồi nhỉ? Con người tôi nếu đã không thích ai, thì cho dù có lợi với tôi cỡ nào tôi cũng chẳng để tâm!".
"Trái lại là cô, cô yêu hắn như vậy, lại đẩy hắn cho người khác.
Tại sao cô không nghĩ, chỉ cần cô cố gắng thì chuyện khó khăn đến mấy cũng có thể thực hiện.
Nếu không mềm được thì cô phải cứng, buộc hắn bên mình.
Lâu ngày dài tháng tôi không tin hắn không động lòng!".
Hôm nay bản cô nương đành xuống nước nói nhiều như thế, là để cô hiểu.
Nếu cô không hiểu, thì tôi đây cũng chịu.
Hà Diệu cười khổ :" Cô cũng thừa biết, tình yêu là không thể cưỡng cầu!".
Cố Tử nghiêng đầu:"Nếu đã không thể cưỡng cầu thì cô phải giành lấy!".
"Hà Diệu, chình vì cô cứ nhẫn nhịn như vậy mới không thể có được nào hạnh phúc! Luôn đặt mình ở thế bị động, nhìn người mình yêu bị người khác cướp lấy rồi trốn vào một góc để khóc lóc, thương cảm cho cuộc đời của mình.
Cô làm như vậy, cái nhận được ngoài sự thương hại thì còn gì nữa không? Ánh mắt khinh bỉ của bọn họ à?".
" Thế tôi phải làm cái gì mới đúng đây?".
Hà Diệu ngước nhìn cô.
Cố Tử giơ nắm đấm lên, lắc lắc trước mắt Hà Diệu :" Dũng khí.
Cô cần phải can đảm, mới có thể đoạt lại những thứ đáng lí phải thuộc về cô! Đó chính là việc cô phải làm, chứ không phải đến đây cầu xin tôi tiếp nhận cái tên kia.
Nếu như cầu xin tôi đánh hắn, tôi còn có thể đồng ý với cô!".
Hà Diệu ʍôиɠ lung :" Vậy à...".
Cô gật đầu, nói :" Đúng, nhưng vẫn còn cách khác!"
" Cách gì?".
Cố Tử nhướn mày:" Quên tên họ Lâm kia đi, tìm một người đàn ông xứng đáng mà yêu.
Tìm không được, tôi tìm cho cô!".
Hừ, tôi đây chính là đang kéo mỹ nhân về lại con đường chính đạo.
Rời xa Lâm Gia Hạo, đồng thời để hắn nếm thử mùi vị thế nào là cô đơn cả đời.
Hà Diệu cười :" Nếu có thể quên được, thì tôi đã sớm quên rồi!".
" Mấu chốt ở đây không phải là không thể mà do cô không dám thử! Tình cảm cô dành cho hắn quá lớn, đến nỗi cô quên mất cách làm sao để thoát khỏi sự ngu dốt của bản thân!".
Nghe câu này, Hà Diệu liền nghĩ thầm :" Mình thật sự có thể quên sao?" .
Cố Tử nói xong thì đứng lên, thuần thục xỏ hai tay vào túi quần, xoay người đối diện với Hà Diệu :" Hôm nay tôi nói nhiều như thế, hi vọng cô có thể hiểu.
Còn cô làm như thế nào, tùy vào lựa chọn của cô.
Áo khoác cô cứ giữ, không giữ thì vứt đi.
Tôi về đây!".
Hà Diệu vội vã đứng dậy :" Khoan đã, tôi còn chuyện muốn hỏi!".
" Chuyện gì? "
Hà Diệu ngập ngừng :" Lâm Gia Hạo tốt như vậy, tại sao cô lại không thích anh ấy?".
Cố Tử nheo mắt :" Có lẽ tần số não của tôi khác với loài người nên chỉ nhìn thấy mặt xấu của hắn.
Hoặc là hắn không phải kiểu người tôi thích!".
Hà Diệu thắc mắc :" Vậy thế nào mới là kiểu người cô thích?"
Cô ngẫm nghĩ một lúc mới nói :" Một tên ấu trĩ chăng?".
" Cái gì? Hôm qua cô đi gặp tiểu thanh mai của Lâm Gia Hạo?!".
Trần Tử Du há hốc mồm.
Cố Tử nhận lấy khăn giấy từ Diệp Vân Huyên, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của Trần Tử Du.
Trần Tử Du chớp mắt:" Sao lại giống tình tiết cô vợ nhỏ đi gặp tiểu tam như trong phim truyền hình dài tập thế nhỉ? Nhưng mà cô ta có làm gì cô không?".
Cô chậm rãi lắc đầu.
"Không làm gì thì sao cô cứ hắt hơi liên tục như thế?".
Trần Tử Du trợn mắt.
" Tối qua mặc hơi ít, có khả năng bị cảm rồi.
Không liên quan gì đến cô ta!".
Cô nhỏ giọng.
Diệp Vân Huyên lo lắng nói :" Dạo gần đây thời tiết trở lạnh hơn nhiều, rất dễ bị cảm.
Sao cậu lại không cẩn thận như thế chứ?".
Trần Tử Du một bên bĩu môi :" Chắc là do háo hức muốn gặp mỹ nhân nhà người ta rồi còn gì?".
Vừa dứt lời, Trần Tử Du ngay lập tức nhận được một ánh mắt sắc lạnh, liền vội vã ngậm miệng lại.
" Hắt xì!!".
Cái hắt hơi thứ 38 trong buổi sáng.
Đến nỗi não cô sắp văng ra ngoài luôn rồi.
Đúng là dù có khỏe mạnh đến nhường nào cũng không thắng nổi bệnh cảm này.
Thời điểm cô nhảy xuống biển, ngâm mình dưới nước suốt hai tiếng và sau khi về tới nhà liền sinh bệnh.
May mà căn nhà đó có thuốc dự phòng, nếu không e rằng cô phải mang theo cái tấm thân cảm cúm đi hơn bốn mươi cây số để tới bệnh viện.
Diệp Vân Huyên lo lắng nói:" Di Mặc, hay là tớ đưa cậu tới phòng y tế nhé?".
" Tôi không sao, không cần đến đó!".
Suy cho cùng cô cũng chưa yếu đến vậy, huống hồ cô đã uống thuốc, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe.
Việc tới phòng y tế hay bệnh viện vốn dĩ không cần.
Với lại căn bệnh cảm này vẫn chưa đủ trình độ để đấu với đám thuốc bổ của bà Trình!
Diệp Vân Huyên khăng khăng :" Không được, thời gian này rất quan trọng, nếu cậu không khỏe sẽ ảnh hưởng xấu đến việc học!".
Trần Tử Du gật gù :" Đúng thế, cho nên cô không có sự lựa chọn đâu.
Đi thôi!".
Cơ thể bệnh tật của Cố Tử bị hai con người lôi đi một mạch tới phòng y tế.
Phía sau vẫn có vài nữ sinh lén lút đi theo.
Họ đây là lo lắng cho "Ánh hào quang" trong lòng của bọn họ.
Nhưng đâu đó ở trong góc lớp, Tạ Thần đè nén sự lo lắng, lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Hắn lên Baidu, ấn vào khung tìm kiếm nhập vào một dòng chữ "Bệnh cảm nên ăn gì?"
END..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...